Chiến tranh chính là đốt tiến, cái này là sự thật trần trụi không ai có thể phản bác được.
Dù là thời cổ đại hay hiện đại, e rằng không có khoản chi phí nào có thể cao hơn chi phí phục vụ cho chiến tranh.
Chục năm an ổn, tích tích góp góp được một chút của cải, nhưng chỉ cần một trận chiến, mọi thứ đều trở về với hư không.
Lần này chiến dịch nếu không có Cần Vương Khố thì e rằng cái khoản chi phí khổng lồ đó một mình quốc khố là gánh không được.
Suy nghĩ tính toán một chút, một trận đánh, Đại Việt là thắng nhưng trả giá cái gì:
1 vạn binh sĩ tử trận!
10 vạn thạch lương tiêu tốn!
Ít nhất là hơn 20 vạn quan tiền bỏ ra!
Đây là còn chưa tính đến những hậu quả phát sinh sau chiến tranh.
Vậy Đại Việt thực tế được cái gì?
Một ít của cải còn xót lại!
Vài ngàn tù binh!
Một cái mảnh thung lũng bị đốt cháy!
...!
Trận chiến này, đánh quá lỗ vốn, chẳng biết nên coi là thắng hay là thua nữa.
Nhưng vấn đề là không thể không đánh!
Haizz!
Đặt xuống quân cờ, Đỗ Anh Vũ có chút cảm khái mà thở dài.
Lý Kế Nguyên ngồi phía đối diện, thấy bộ dạng ông cụ non đa sầu đa cảm của Đỗ Anh Vũ có chút buồn cười, vuốt râu nói:
- Tuổi còn chưa lớn đã học người thở ngắn than dài rồi!
Đỗ Anh Vũ khuôn mặt có phần lụi bại, ngẩng đầu lên nhìn lão Lý, chán nản nói:
- Nguyên bá! Ta cảm thấy...trận chiến lần này đánh thật sự quá lỗ vốn, hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360449/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.