Quách Ngọc Như giọng lạnh như băng nhìn thiếu niên trước mắt, khẽ quát:
- Quỳ xuống!
- Ta không quỳ, nam nhi đầu gối có hoàng kim, không thể quỳ!
Thiếu niên quật cường đáp:
Quách Ngọc Như nghe vậy, đưa tay chỉ thiếu niên, giận đến run người:
- Tốt, tốt nha. Còn cứng miệng, để ta xem hôm nay ngươi cứng miệng đến lúc nào, người đâu mang gia pháp lên.
Rầm một tiếng, thiếu niên vừa nghe thấy 2 từ "gia pháp" thì quỳ xuống nhanh như sóc, mặt cười lấy lòng nịnh nọt.
- Cô cô, ta sai rồi, ta sai rồi có được không. Tha cho ta đi!
Biến chuyển chóng chớp mắt làm người trong phòng không kịp thích ứng, những người đã quen với hình ảnh này thì ngán ngẩm lắc đầu. Ngọc Như lấy tay day trán hắn.
Đỗ Anh Vũ dùng đầu gối thay chân, bò bò tới ôm lấy chân của Quách Ngọc Như, nở nụ cười ngây thơ, khuôn mặt xinh đẹp thiên chân khả ái.
- Cô cô, Vũ nhi biết sai rồi, Vũ nhi sẽ sửa, Vũ nhi hứa sẽ sửa, Cô cô xinh đẹp đừng giận Vũ nhi nữa, có được không?
Người ta hay nói chẳng ai đánh kẻ đang cười, cười đến thơ ngây như vậy càng không nỡ. Nhưng lần này chuyện lớn. cũng chẳng phải lần đầu, Quách Ngọc Như nàng không thể dễ dàng tha thứ như vậy.
Nàng đưa chân nhẹ nhàng như gió mây đạp thiếu niên ra, sợ gã đau nên cũng dám dùng lực mạnh. Nào ngờ gã được đà, ngã lăn lông lóc mấy trượng. Đỗ Anh Vũ tay ôm ngực, mặt nhăn nó nhìn về phía Ngọc Như, thều thào:
- Cô cô, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360341/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.