Năm Hội Tường Đại Khánh thứ 9 (1119).
Chiều tà mùa thu thê lương, lạnh lẽo.
Ánh hoàng hôn nhàn nhạt giữa trời đất như những sợi tơ hồng khổng lồ, mờ mịt hư ảo.
Kinh thành Thăng Long đắm chìm trong ánh tịch dương.
Cổ kính, nguy nga, tráng lệ.
Đây là tòa thành tối cao của thiên tử, chịu người dân gần xa đều vọng hướng về cúng bái khấu đầu, xưng là thánh thành.
Nếu như gặp đám thi nhân giàu cảm xúc chứng kiến cảnh này, thế nào cũng thổ ra dăm câu thơ mà đám bình dân nghe chẳng hiểu gì cả!
Giáo uý thủ thành tuổi cũng đã đến hồi trung niên. Cái công việc này đã theo hắn nửa đời, coi như là an nhàn nhưng khó có thể tích lũy chiến công, bên trên lại không có người, đời này thăng chức xem như vô vọng. Hắn dựa lưng vào chiếc ghế nhỏ bên tường thành, nhìn dòng người bên dưới nườm nượp qua lại, rồi lại ngước nhìn lên bầu trời, nhìn mặt trời đang chầm chậm lặn xuống, trong lòng không khỏi có chút cảm khái mà thở dài.
Hắn đứng dậy, lắc lắc cái đầu như cố vung đi phiền não, độ hơn nửa canh giờ nữa là sẽ đến giờ đóng cửa thành, hắn nghĩ sau khi thay ca xong liền đi đến Di Hoa lâu uống mấy chén rượu, tìm vài cô nương tiêu khiển, hưởng chút lạc thú cho vơi đi sự đời.
Nhóm vệ binh bên dưới đa phần cũng đã mệt mỏi uể oải. Vài gã tiểu binh tận tụy vẫn cố gắng tỉ mỉ kiểm tra từng chiếc xe tiến vào thành, tình hình này là quen thuộc hàng ngày, hàng tháng, hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/360339/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.