Chương trước
Chương sau
Bên trong Yên Hưng Nha Thự, Đỗ Anh Vũ tại buổi họp có chút thất thần, ánh mắt không có tiêu cự như hồn lìa khỏi xác.

Cái này cũng không phải lần đầu hắn biểu hiện như vậy.

Buổi họp vẫn tiếp tục diễn ra, chủ trì lúc này là Đoàn Thiên Hương mồm miệng vẫn thao thao bất tuyệt, dường như nàng cũng chẳng để tâm lắm đến vị Thiếu Chủ tại chủ tọa không chú ý đến mình.

Nhìn nhiều thành quen, nàng cũng lơ đi hắn.

Những người thân thuộc với Đỗ Anh Vũ nếu nhận ra điểm lạ, hơn nửa năm trở lại đây Đỗ tiểu tử tâm lý có chút thay đổi, những năm trước biểu hiển của y đơn giản là nghé con không sợ cọp, một mực điên cuồng một mực lãng, chẳng hiểu tại sao gần đây hắn trở nên đê điều hơn rất nhiều, rất ít xuất phủ gặp người, cũng rất ít biểu đạt thái độ, những lúc gặp mặt lại thường xuyên thất thần.

Quách Ngọc Như ngồi ngay sát cạnh bên họ Đỗ, nàng tự nhiên cũng chú ý, mĩ mi nheo lại, nâng cánh tay thon vỗ nhẹ lên người y một cái.

- A Vũ, tỉnh...

- Ơ, hả...!

Đỗ Anh Vũ lúc này mới ngơ ngác nhìn sang chỗ cô cô, rất nhanh nhăn nhở cười.

- Ngươi chủ động triệu tập buổi họp, kết quả lại hồn lạc thiên nhai là kiểu gì?! - Quách Ngọc Như tựa như hết nói nổi, khẽ quở trách một phen.

Ngồi trong phòng lúc này chỉ có nàng là có đủ tư lịch cùng thân phận để mắng hắn.

Họ Đỗ ngây ngô cười, đảo mắt nhìn qua đám người còn lại bên trong, nếu không tính hắn thì ngồi trại chỗ này vẻn vẻn chỉ có 5 người khác.

Quách Ngọc Như, Đoàn Thiên Hương, Vi Oánh Phi, Cao Tùng cùng tên béo Hoàng Nghĩa Hiền.

Những người khác đơn giản hoặc là bận việc hoặc là quá xa, không thể lập tức chạy trở về.

Uhm, A Ly không tính, tiểu cô nương này thuần tuý là vật trang sức treo lại bắp đùi của Đỗ công tử.

Trái với ba nữ nhân xinh đẹp mỗi người một vẻ không ai chịu thua ai, Cao Tùng bộ dạng làm lũ giống như một tên bác học điên, ngồi trong phòng họp giống như tượng gỗ, biểu đạt thái đối chỉ có gật đầu cùng gật đầu.

Con hàng “giả” đạo sĩ Hoàng Nghĩa Hiền sau hai năm cũng chẳng khác mấy, thân thể phồng to, lại đen thùi lùi như một gã nông dân, so với trước kia thì cứng rắn nhiều hơn thế nhưng làm mất đi cái vẻ mập mạp đáng yêu ngày trước.

Đỗ Anh Vũ thở dài, thầm nghĩ thẫm mỹ chênh lệch giữa nam và nữ trong phòng này là quá xa.

May mà có ta kéo lại một chút!!

Đoàn Thiên Hương cũng hơi ngưng lại, đang nói chuyện bị người phá bĩnh khiến nàng có chút phản cảm, thế nhưng việc Tô Hiến Thành sắp về khiến nội tâm Đoàn tiểu thư vui vẻ, không thèm chấp nhấp, trên môi nàng vẫn giữ một nụ cười công nghiệp, nhìn Đỗ Anh Vũ nói:

- Sứ quân, nhưng gì tiểu nữ vừa nói ngài nghe hết chứ?

Đỗ tiểu tử bày ra khuôn mặt đường hoàng gật gù.

Mẹ kiếp, những thứ nàng vừa nói cùng tuần trước chẳng khác gì nhau, Đỗ Anh Vũ mới nghe mở đầu liền biết kết thúc, thật nhàm chán.

Cái này không không thể trách Đoàn thị, những cuộc họp kiểu như hiện tại không phải diễn ra thường niên, thường quý mà đơn giản chính là hàng tuần.

Gọi là gặp nhau cuối tuần cũng không sai.

Mà cuối tuần trước chính là ba ngày trước...

Ba ngày thì làm quái gì có gì mới để báo cáo?!

Tất cả chỉ là thủ tục mà thôi, mặc cho Đoàn Thiên Hương hoạt ngôn cũng không biên ra cái gì thú vị được, nàng chợt nghĩ đến cái gì đó, híp mắt nhìn về phía Đỗ tiểu tử, nói:

- Sứ quân, ngày biết hôm qua ta đã gặp ai sao?

Đỗ tiểu tử ồ lên một tiếng, không hỏi lại, chỉ cười đưa mắt nhìn Đoàn thị...

Đoàn Thiên Hương không có trả treo, mỉm cười nói:

- Tứ Hoàng Tử hôm qua đến Yên Hưng!!!

Dứt câu, Đoàn Thiên Hương tự đắc cười, nàng những tưởng sẽ thấy được vẻ mặt kinh ngạc từ họ Đỗ giống nhưng những cười xung quanh, đáng tiếc Đỗ Anh Vũ hắn chẳng biểu hiển gì cả khiến nàng giống như vồ hụt, đấm vào bịch bông.

Ách!

Đột nhiên có chút xấu hổ, Đoàn Thiên Hương chép miệng hỏi:

- Ngài không bất ngờ chút nào sao?

Đỗ Anh Vũ nhún vai, không cho ý kiến.

Đoàn Thiên Hương thấy hắn bình chân như vại liền thất vọng, không phải vì hắn không kinh ngạc nên thất vọng mà chính là nghĩ hắn không cảm nhận được cái gì sắp đến.

Đây rõ ràng là nguy cơ báo hiệu.

Bệ Hạ đã để mắt đến Yên Hưng của bọn hắn, muốn cắm xuống một quân cờ của hoàng tộc tại đây.

Nhìn dáng vẻ không yên của nữ nhân họ Đoàn, Đỗ Anh Vũ bật cười, tránh để đêm dài lắm mộng, hắn lập tức nói.

- Đoàn Tế Tửu, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, sợ hãi bên kia kinh thành muốn vươn tay tới nơi này hái quả ngọt, sợ chúng ta may áo cưới cho người đúng không?

- Đúng vậy! - Đoàn Thiên Hương quả quyết gật đầu.

Nàng không phải có tâm tư tạo phản chống lại triều đình, thế nhưng cái cảm giác bản thân khổ cực tạo nên cơ ngơi bị người khác không nói một lời hái đi quả ngọt ai mà không khó chịu?

Tại Yên Hưng, Đông Hải Tập Đoàn đập xuống không ít tiền của, bên trong đó Đoàn thị là Đại Cổ Đông, hao người tốn của nhất, nàng tự nhiên là không cam lòng.

Đối với nàng sốt sắng, Đỗ Anh Vũ hắn không có chê trách, cái này là tâm lý bình thường, hắn đơn giản là đã sớm đoán được thế nên mới bình thản.

Từ lúc biết Đỗ Anh Vũ đánh chiếm Khâm Liêm hai năm trước, hắn đã biết rõ Bệ Hạ đã luôn để mắt tới mới này, Đỗ Anh Vũ thừa đoán được bên trong Yên Hưng lúc này tự nhiên không thiếu tai mắt của triều đình, quãng thời gian hai năm gần đây hắn đê điều ổn trọng hơn rất nhiều cũng là vì thế.

Một là để ma tuý đám tai mắt kia, một chính là tìm cách giải đi cái cục này.

Hắn nhìn Đoàn Thiên Hương, nhìn đám người trong phòng, thấy tất cả đều đưa mắt về phía mình thì cười khổ, đành phải nói:

- Việc này các ngươi chớ lo, Yên Hưng là của chúng ta, thiên vương lão tử tới cũng không cướp đi được!

- Vũ! Chú ý ngôn từ!! - Quách Ngọc Như tập tức cất tiếng răn đe, đối phương dù sao cũng là người của hoàng thất, không thể tuỳ tiện nói bậy.

Ngồi dự thính Vi Oánh Phi lúc này lộ ra vẻ mặt nham hiểm, nàng che miệng cười nheo mắt nói:

- Tiểu Vũ tử, hay là để ta... hắc hắc, đảm bảo thần không biết quỷ không hay!!!

Đỗ tiểu tử lập tức liếc xéo nàng, thầm chửi nữ nhân ngu xuẩn, lắc đầu nói:

- Chậm, hắn đã vào tới địa bàn của chúng ta, nếu có mệnh hệ gì thì chúng ta không có cách nào rũ bỏ trách nhiệm... Haizz, đáng tiếc, hai tên kia vẫn là kém một chút!!!

Đỗ Anh Vũ một mặt cảm thán, câu đầu thì mọi người hiểu, câu sau thì mờ mịt, Đỗ tiểu tử hắn cũng chẳng có ý định giải thích.

Không sai, việc Lý Dương Minh gặp ám sát Đỗ Anh Vũ hắn là biết, thậm chí còn sớm biết.

Hắn đơn thuần chỉ là lựa chọn thấy chết không cứu mà thôi!

Đứng trước cơ hội có thể mượn tay người khác trừ đi một mối họa đồng thời khiến phe cánh của đối thủ gặp đả kích từ chỗ Bệ Hạ thì chút giao tình mọn giữa Đỗ Anh Vũ cùng Lý Dương Minh cũng chẳng thấm vào đâu.

Đối phương cùng hắn mới gặp qua một vài lần, cũng chẳng phải thân huynh đệ, nếu không phải hiện tại đang trong địa bàn của mình thì Đỗ Anh Vũ đôi khi sẽ tán đồng với Vi Oánh Phi!

Cao Tùng cùng Hoàng Nghĩa Hiền từ đầu đến cuối không chêm được lời nào, họ Cao thì dễ hiểu, tính cách của hắn chính là vậy, thích hợp làm kỹ sư nghiên cứu, mấy chuyện khác hắn không muốn quản.

Hoàng Nghĩa Hiền nghe câu hiểu câu chăng, bản thân tên béo thì hoảng thành một đoàn, cảm thấy đám người này thật lớn mật, hiện tại ta rút lui chạy trốn còn kịp sao?

Đúng lúc hắn còn đang thấp thỏm lo âu thì Đỗ Anh Vũ đưa mắt nhìn sang, cười như không cười khiên họ Hoàng phát run, ấp úng hỏi

- Tiểu... tiểu sư thúc... ngươi, ngươi nhìn ta làm gì...?!

Đỗ Anh Vũ gãi gãi cằm nhỏ, tiếu dung càng ngày càng lộ rõ, chăm chú giống như sói xám nhìn cừu béo rồi đột nhiên hỏi:

- Nghĩa Hiền, ngươi đi theo ta bao lâu rồi?

Hoàng mập mạp bất ngờ, trong lòng nhẩm tính một chút rồi thật thà đáp:

- Cũng hơn ba năm rồi.

Đỗ tiểu tử gật gù, ánh mắt đăm chiêu nhờ về quãng thời gian đã qua.

Thời điểm hai người gặp mặt khi đó Đỗ Anh Vũ mới có 8 tuổi, Hoàng Nghĩa Hiền là 12.

Chớp mắt một cái, hắn lúc này đã 12, tính cả tuổi mụ là 13, tên béo này cũng 16-17 tuổi, cũng đã trưởng thành rồi!!

- Ngươi... trở về kinh thành đi!!

Đỗ tiểu tử định thần trở lại, đột nhiên mở miệng nói.

- Cái gì?! - Hoàng Nghĩa Hiền nghe xong thì ngạc nhiên quá đỗi.

Không chỉ hắn, bao quát tất cả những người trong không đều kinh ngạc.

Cái này là... đuổi người sao?!

Đỗ Anh Vũ tự nhiên có ý khác, cười cười tại chỗ giải thích:

- Nghĩa Hiền trưởng thành, cùng nên làm quan lễ, chỗ này chúng ta không ai là trưởng bối của hắn, ha ha chớ nhìn ta, cái danh tiểu sư thúc của ta chỉ để bài trí, dùng không được.

Lúc này, mọi người mới gật đầu xem như hiểu, bản thân Hoàng Nghĩa Hiền biết mình không bị đuổi thì cùng thoáng thở phào.

Sau đó, y đột nhiên cảm thấy là lạ.

Năm đó rõ ràng bản thân bị tên tiểu quỷ này bắt cóc tới đây, hiện tại được thả trở về, không những không thấy nhẹ nhõm mà ngược lại cảm thấy mất mát là sao?!

Đỗ Anh Vũ nheo mắt nhìn tên béo, từ bên trong ngực áo rút ra một phong thư chuẩn bị từ trước, ném cho họ Hoàng, hời hợt nói:

- Phong thư này ta gửi cho Huyền Chân Quán Chủ, nhớ, phải là đưa trực tiếp.

- Ta hiểu rồi, tiểu sư thúc!

Hoàng Nghĩa Hiền tiếp lấy, lúc này chia tay đột nhiên có chút cầm lòng chẳng đặng, Đỗ Anh Vũ nhìn biểu lộ hắn thì bật cười, nói là nam nhi chớ ủ rũ, cũng chẳng phải sinh ly tử biệt, rất nhanh liền có thể gặp lại.

Đúng thời điểm này, phía bên ngoài một tay quân vệ chạy vào phòng họp chắp tay báo.

Thuyền của Tô Hiến Thành đã cập bên trở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.