- Thành! Ngươi là có chuyện gì dấu giếm ta sao?
Đoàn Thiên Hương tựa vào trong ngực họ Tô như con mèo nhỏ, nghiêng đầu nhìn lên hỏi:
Trực giác nữ nhân thuộc về thiên phú bẩm sinh, từ khi tiếp họ Tô trở lại nàng đã cảm thấy hôn phu của mình có chút khác lạ.
Lúc nãy chỉ hơi trêu trọc hắn một chút, vậy mà hắn suýt chút nữa cùng nàng náo lớn, đùa lửa...
Điều này khiến Đoàn thị có đôi chút nghi hoặc.
Với cái cá tính văn nhã lịch sự của Tô Hiến Thành thì biểu hiện đó thật không bình thường chút nào.
“Là mấy năm nay tâm lý của hắn bị ép đến thái quá sao?” Nàng thầm nghĩ.
- Ta...
Tô Hiến Thành buột miệng toan đáp, thế nhưng nửa lời sau lại không cách nào nói trọn vẹn.
Hắn nhất thời không biết phải bắt đầu nói từ đâu...
Cũng không biết có nên nói ra sự thật hay không?
Tô Hiến Thành lúc này đột nhiên hiểu cảm giác của Đỗ Anh Vũ, khẽ cười khổ.
Nhìn điệu bộ tên này có phần căng thẳng, Đoàn Thiên Hương càng giống như ngửi ra cái mùi vị gì đó, đẩy lồng ngực Tô rời ra xa, Đoàn tiểu thư híp mắt lại, miệng cười như không cười, trầm giọng nói:
- Thành! Ta nhớ được lần trước đi cùng ngươi có một cái tiểu thư ký gọi A Tú thì phải?
Đệt!
Mùa Xuân hàn khí bên ngoài vẫn đậm, thế nhưng vẫn là không có rét lạnh bằng trong Đoàn gia nhã phòng lúc này, nhìn hôn thê mình cau mày liễu, Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-loan-than-tac-tu/2145490/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.