Tháng năm đã đến thời tiết Lavo chuyển mưa nhiều, dường như ngày nào cũng có mưa.
Lúc này nếu ai đội màn mưa có thể thấy hải quân Đại Việt đang tháo chạy trên sông Mea Klong.
Ham đội Đại Việt khi đến thì hùng hổ ra mặt, đến khi chạy thì nhanh như cún, cờ xí không them dựng, 15 chiến hạm Hộ vệ, 20 hạm pháo nối đuôi nhau chạy như điên xuôi theo dòng sông mà thoát ly chiến trường.
Quân Lavo cũng chạy rồi... bọn họ chạy cũng nhanh và triệt để...
Pagan mạnh vậy sao?
Ngay cả Đại Việt cũng không thể cầm cự nổi?
Điều này sẽ có câu trả lời sau , chỉ biết là hai đội quân này đã không còn ở Rachaburi nữa rồi.
Mùng một tháng 5, cũng là lúc Ngô Khảo Ký đưa ra quyết định sau khi tiếp xúc nhiều lần mật sứ các phương.
“ Hoàng huynh, thật sự không chấp nhận một phe nào sao? Đệ thấy điều kiện của gia tộc Fujiwara cũng khá tốt mà?” Ngô Khảo Tĩnh một bên nhăn nhó cảm giác như người bị mất của vậy, tiếc nuối vô cùng.
“ Tham thì thâm thôi. Không cần để ý ba thứ vớ vẩn ngoài thân ấy. Mở cửa thông thương? Ưu đãi thuế quan? Chúng ta cần sao? Bọn hắn không mở cửa thì ắt có buôn lậu có hải tặc làm việc buôn bán này. Còn về đảo Hokkaido, nếu cần thì Đại Việt tự cướp lấy, cần gì chúng ban phát? Lại nói về chỗ đứng của Zhui no… tự bọn hắn khi đủ mạnh sẽ có chỗ đứng” Ngô Khảo Ký dửng dưng mà nói.
“ Tiếc nhỉ…” Ngô Khảo Tĩnh chẹp chẹp… miệng tiếc nuối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/339241/chuong-814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.