Chương trước
Chương sau
Lúc này ở cung Diên Thọ thì cả Lý Hiến và Lưu Chí đang cúi đầu nghe trách móc xối xả.
“ Bản cung thật không hiểu nổi các vị nghĩ thứ gì đây? Bản Cung là người không hiểu chuyện? Là người keo kiệt sao?” Cao Tuyên Nhân từ sau màn che giọng nói không có che dấu bực bội mà lên tiếng.
“ Mong Thái Hoàng Thái Hậu Nương Nương bớt giận. Chuyện cũng là hai vị đại nhân chắc không nắm được tình hình quốc khố.... cho nên...” Tư Mã Quang khi này vẫn còn chưa chết như trong lịch sử, Ông ta có vẻ vì đắc ý sớm mấy năm cho nên hồi quang phản chiếu, lúc này già lọm khọm nhưng tinh thần rất mạnh mẽ tỉnh táo.
“ Hừm... Bắc Nguyên mua đến 18 khẩu pháo... chúng ta... chỉ có 9 khẩu... cái gì mà Cửu Long Thần Công... Bản Cung Muốn mua 27 thanh đại pháo. Chúng Ai Khanh có cách nào sửa đổi chuyện này? ” Cao Tuyên Nhân mạnh miệng tuyên bố...
“ Thái Hoàng Thái Hậu ... quốc khố..” Lưu Chí mặt méo như mo lên tiếng nhưng chỉ là nói lấp lửng giữa chừng.
“ Đại Việt không phải thích thuê đất đào quặng ư... để bọn hắn chọn đi...” Cao Tuyên Nhân cho chủ ý này.
Vụ việc Đại Việt “thuê” mấy mảnh đất thời hạn trăm năm mươi năm đào quặng trong vụ mua bán mười Nhiệt Khí Cầu dĩ nhiên khiến người Tống chú ý chứ.
Mấy chỗ Đại Việt đánh dấu toàn bị người Tống mò một lần , khai thác thăm dò sau đó thử “ điều chế” xem Đại Việt đang muốn khai thác cái gì.
Lạy hồn ạ, quạng Apatit, quặng Mangan , quặng Uranium mà các ông Tống có thể nung ra được cái gì thì Đại Việt đập đầu vào tường chết luôn cho lành.
Đi thuê quặng ở Tống có điên mới đi khai thác vàng hay bạc, khai thác mấy thừ này sẽ làm người Tống cảm thấy sót xa, tiếc, từ đó sẽ sinh ra mâu thuẫn cùng tranh chấp. Tuy Đại Việt không có sợ gì nhưng mệt mỏi á.
Còn khai thác mấy loại quặng như trên thì Đại Tống có biết là gì đây, không biết thì không dùng, không dùng thì nào tiếc.
Thậm chí các quan viên tống “ vô tình” hay “ hữu ý” nhận định Đại Việt đang chơi ăn may, dựa vào truyền thuyết vớ vẩn của mấy tay giả kim thuật để thăm dò quặng. May mắn thì được mỏ vàng bạc, không may thì chỉ đào lên mấy thứ vô dụng không dùng được.
Học thuyết này rất được ủng hộ rộng rãi cho nên Cao Tuyên Nhân dám to mồm tuyên bố như vậy. Đại Tống đất rộng như vậy, bỏ ra mấy trăm hecta, mội vài ngàn hecta cho thuê thì có gì không ổn.
Đây có phải Đại Việt chiếm đất đâu, có làm ăn đàng hoàng đóng thuế đầy đủ. Vả lại mấy nơi Đại Việt khai chọn đào toàn ra thứ gì đâu… nào có dùng được?

Đương cử lần này vụ mua bán pháo chín thanh Đại Việt yêu cầu 6 chỗ đào quặng trong đó chỉ có một mỏ sắt và một mỏ than đá là khả dụng, còn lại y như trước đây toàn là mỏ “vô dụng”.
Điều này càng chứng minh người Đại Việt đang chơi trò ăn may địa điểm khai thác.
Thật ra sáu cái mỏ này đến bốn mỏ Molybden thì lấy đâu ra người Tống hiểu cách dùng cơ chứ?
Thuyền Barque đang sản xuất số lượng lớn. Đại Việt dám chơi khai thác toàn Bắc Á rồi đó.
Ví như ở Quảng Đông – Bắc Việt- Bắc Mân lúc này than đá- Molybden, Niken- Boxit- Mangan , Quặng Magnesit, Cromit v.v…. không cần biết dùng được hay chưa, cứ vận chuyển về Đại Việt đã. Từ từ nghĩ cách dùng.
Đại Tống là nơi giàu tài nguyên lắm, lúc này các loại mỏ trên người Hán chưa biến dùng nên chưa khai thác kiệt. Thôi thì Đại Việt giúp khai thác và đem về dải đất chữ S bảo quản đã.
“ Thần tán thành cách làm trên. Loại hoả pháo này có thể bắn xa đến hai mươi dặm, đây là vũ khí chiến lược, càng mua nhiều càng không đủ. Lần này Lý Hiến đại nhân đúng là thất trách, ông thân là Xu Mật Sứ , hiểu rõ nhất sức mạnh của loại pháo này… Có cơ hội Thánh Thiên Đế dễ dãi sao không hỏi mua nhiều hơn?” Hàn Chẩn làm Thượng thư Hữu bộc xạ -Trung thư Thị lang lên tiếng có ý trách cứ Lý Hiến thất trách.
Lý Hiến nhịn đủ, ông ta lớn tuổi có bề dày, lại đang được lòng Cao Tuyên Nhân, bị Cao Tuyên Nhân trách cứ thì thôi đi. Đến cả đám hậu bối cũng nhảy lên đầu thì lão không chịu được mà dựng râu quát lại.
“ Ông cảm thấy tốt như vậy nói chuyện cùng người Đại Việt thì mời ông thử một lần. Ông mở miệng ra thì nói đây là vũ khí chiến lược, đã chiến lược thì Đại Việt dễ dàng mà bán cho chúng ta sao? Hừ Hừ” Lý Hiến bực tức.
“ Lý Mật Sứ bớt nóng... đều là đồng liêu cả, ý tứ của Hàn Thị lang đó là trong lúc Thánh Thiên Đế đang dễ dãi nếu như... mạnh dạn đề nghị thêm vài con số thì... biết đâu có hi vọng” Tư Mã Quang đứng ra ngăn cản một chút tranh cãi.
“ Tư Mã đại nhân, không phải ta không muốn thử, nhưng ngài nghĩ xem lúc ấy nắm chắc được Cửu Vị Thần Công trong tay, ta sợ nếu đòi hỏi thêm biết đâu Đại Việt trở mặt không bán nữa, đến lúc đó mất cả. Ý của ta là cứ chắc chắn hàng vào tay một lô này đã, sau đó chúng ta móc nối, móc nối... từ từ thuyết phục bên Đại Việt bán thêm. Tôi là muốn chắc chắn đi từng bước. Nghe nói Thánh Thiên Đế rất quý Đức An công chúa, hình như còn ban tặng một bộ dây truyền bằng ngọc quý to như trứng chim vậy.. giá trị liên thành... Ý ta là hay đi con đường Đức An công chúa thỉnh tình cùng Thánh Đế Đại Việt ? “ Lý Hiến cau có mặt già nói ra suy nghĩ của mình.
“ Ồ... thì ra Lý ái khanh lại có suy nghĩ sâu như vậy, cẩn thận như vậy. Là bản Cung trách nhầm người... còn việc Đức An thì.... Các khanh nghĩ đi theo đường Tô Triệt được không? Vì bản cung thật không muốn Đức An dính dáng gì đến vấn đề chính trị.” Cao Tuyên Nhân nói chung vẫn thương Đức An, không muốn ảnh hưởng hạnh phúc của nàng.
“ Nương nương, muốn đi đường này... Tô Thức... “ Tư Mã Quang vẫn muốn dựng Tô Thức dậy đây là một nhân tài cho nhóm cựu đảng của ông ta.
“ Tô Thức không thể đi sứ được, hay để ông ta đi theo cá nhân tư cách, nếu chuyện này thành công thì có thể trọng dụng trở lại, đoái công chuộc tội” Cao Tuyên Nhân vẫn khá sáng suốt.

Tô Thức nằm nhà cũng không biết cuộc đời hắn lại chìm nổi thêm một lần nữa, muốn yên thân cũng không xong rồi.
“ Được rồi, chuyện hỏa pháo bàn đến đây, lúc này chúng ta đi tham quan Thăng Thiên Đại Cầu.” Cao Tuyên Nhân bỗng nhiên giọng nói hưng phấn hơn nhiều, ngay cả Triệu Hú mười tuổi đang ngồi như phỗng làm con rối ở triều đường cũng kích động hẳn lên.
Những ngày qua Triệu Húc thằng này ăn ngủ, mơ đều là nghĩ về Thăng Thiên cầu. Nhưng vì các chuyên gia Đại Việt đang chuyển giao công nghệ sử dụng cho người Tống cho nên hắn chỉ được đứng xa ca nhìn, chưa được chạm vào bao giờ.
Nhiệt Khí Cầu khi về Đại Tống thì bị đổi tên ghê gớm hơn. Cầu lụa cũng được trang trí thôi rồi với các hình thêu rồng phượng. Đại Tống nói chung là vẫn rất rất nhiều thợ thủ công may vá dạng này cho nên trang trí bề ngoài một cái Nhiệt Khí Cầu đối với bọn họ đó là phất tay.
Đại Việt thì chơi theo kiểu thực dụng. Nhiệt Cầu hai màu đỏ vàng đôi khi là nền đỏ Sao Vàng thế thôi, không mắc công màu mè làm gì. Nhưng nói thật, bọn Tống nó may thêu lại bề ngoài Nhiệt Khí Cầu đến là đẹp, so sánh ra… bên Đại Việt lại nhìn khá thổ.
Nhắc đến Nhiệt Khí Cầu thì chúng quân vừa kích động vừa mặt như khổ qua. Vốn tính là mười khỏa Khí Cầu này ít nhất cũng phải cho quân bộ 4-5 quả phục vụ mục đích chiến tranh chứ. Lý Hiến cùng ban quân cơ đã vạch ra ngàn lẻ một cách dùng Khí cầu hết sức sáng tạo rồi, cuối cùng hoàng gia chơi xấu, giữ sạch không đưa ra ngoài một quả nào. Nói chung Nhiệt Khí Cầu đang là một vấn đề nhức nhối vì một bản thảo cách sử dụng của Lý Hiến khiến cho Cao Tuyên Nhân không cho thứ này rơi ra ngoài.
Số là Đại Việt vì đảm bảo an toàn cho khách hàng cho nên cũng phổ biến cả dù đeo lưng, nhỡ may thật có rơi thì còn có cơ hội sống. Bọn Lý Hiến thì nghĩ đến dùng dù nếu theo chiều gió có thể đột nhập doanh trại địch từ trên không, và bọn hắn thử rồi, thực sự nếu bay cao tầm 200m mà gặp gió lớn thì có thể đu dù khá xa. Nếu ban đêm che kín được ánh sáng phát ra từ Nhiệt Khí Cầu thì đúng là có thể đột nhập doanh trại hay thành trì rất dễ. Mỗi lần bau lên bay xuống chỉ đưa được hai người đi, nhưng nếu kiên trì cả một đêm sẽ đưa được khá nhiều người đột nhập.
Thật ra cái này Đại Việt còn làm triệt để hơn là có hẳn cánh liệng khí động học, nhưng dĩ nhiên Đại Việt sẽ không cho Đại Tống cái thiết kế này rồi.
Nhưng chỉ cần cái này công năng đã đủ Cao Tuyên Nhân cấm Nhiệt Khí Cầu lưu hành bên ngoài, hởi bà ta cảm thấy cung cấm sẽ thiếu an toàn nếu thứ quỷ này ra ngoài và rơi vào tay kẻ xấu. Bức tường hoàng thành không còn an toàn nữa rồi.
Quan viên hiểu được cái khó của Hoàng Tộc nhưng mà thật sự là bên Xu Mật Viện Binh Bộ không can tâm. Vì họ đã xây hẳn một chiến lược sử dụng Nhiệt Khí cầu trong kế hoạch tấn công Tây Hạ rồi... Giờ đây bỗng nhiên Nhiệt Khí Cầu bị thu hồi khiên họ buồn bã vô cùng.
Trời trời... thùng gỗ Nghiệt Khí cầu được dát vàng rồi trang tri đủ kiểu... đến ngọc ngà châu báu cũng gắn... thật không thể tin nổi. Thứ quỷ này ở Đại Việt đang để cho khách tham quân cũng chỉ là sơn mài một chút thôi.
“ Thứ này ... an toàn chứ?” Cao Tuyên Nhân ngồi trên kiệu sau màn che tâm tình có hơi kích động. Bà ta thực muốn thử cảm giác thăng thiên, nhưng vẫn có chút sợ hãi trong đó.
“ Khởi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu... Nếu chỉ tại chỗ Thăng Thiên có dây cột chặt thì đảm bảo mười phần an toàn. Còn nếu bay tự do thì sợ gió lớn thổi lệch hướng, cho nên muốn di chuyển phải cột vào ngựa kéo vẫn an toàn mười phần” Tên chuyên viên Đại Tống ngựa non háu đá, được các chuyên gia Đại Việt truyền dạy mấy ngày mà dám tuyên bố linh ba tinh.
Đại Việt sử dụng trước cả mấy tháng rồi, bay khôg biết bao nhiêu trăm giờ kinh nghiệm vẫn phải cẩn thận từng ly , ai dám tuyên bố hùng hồn như vậy đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.