Chương trước
Chương sau
“ Chính uỷ , anh chiến đấu vì cái gì? Anh đã có tự do, có gia đình, có một cuộc sống giàu có. Anh không như chúng tôi” Mã Ngải có điều không hiểu , thật ra hắn đã đọc được mông lung câu trả lời trong quyến sách nhỏ nhưng nó vẫn còn quá mơ hồ…
Tiểu đoàn dân quân số 16 thuộc Hải Khẩu Hải Bắc Đảo- Lộ Hải Đông, tức là còn có 15 tiểu đoàn dân quân bên trong Lộ Hải Đông này.
Tiểu đoàn đang hành quân ở một vùng núi khu vực Quỳnh Trung. Lần này tham gia nhiệm vụ lùng quét phiến quân còn có tiểu đoàn 17 An Định, tiểu đoàn 18 Văn Xương, Tiểu đoàn 19 Quỳnh Nhai. Mỗi tiểu đoàn 2000 quân do mười đại đội cấu thành.
“ Tiểu đoàn trưởng, nếu ngươi học cao cấp hơn về chính trị sẽ hiểu , có rất nhiều mục tiêu để chiến đấu, ví như danh dự, dân tộc, quyền lợ quốc gia, nhưng nhiều nhất và quan trọng nhất đó là vì nhân dân chiến đấu. Như Thánh Thần Đế đã nói qua. Cái gọi là vì nhân dân bao hàm rất rộng… ngươi phải học nhiều hơn nữa thì mới lý giải được… ví dụ như lấy lần chiến đấu này làm ví dụ, các người chính là con dân của Đế Chế, là nhân dân của triều đình, do đó nhiệm vụ giải phóng các ngươi khỏi sự áp bức , giải phóng nô lệ đó là vì nhân dân chiến đấu.” phùng Chính Uỷ lý giải theo cách của hắn.
Có quá đạo đức giả không? Có quá màu mè không?
Thật ra không hẳn, cuộc chiến tranh này là mở rộng lãnh thổ, đặt quyền cai trị cứng lên Hải Bắc đảo. Nếu chỉ nhìn thiển cận mặt này thì đúng là lời nói của Phùng chính uỷ là đạo đức giả.
Nhưng sự thật đúng là Đế Quốc đàn làm công việc giải phóng nô lệ , đúng theo tinh thần tròn sách đạo đức có nêu ra.
Cứ cho là việc giải phóng nô lệ này có mang yếu tố chính trị, lợi ích bên trong, nhưng không thể phủ nhận nó chính là một bước tiến của nhân loại, và nó cũng mang giá trị đạo đức cùng nhân văn.
Đại Việt Đế Quốc có mang đến cuộc sống mới hạnh phúc, tự do trong khuôn khổ luật pháp cho phần lớn dân trên đảo không? Thưa rằng có.
Đại Việt Đế Quốc có mang đến hi vọng và tương lai cho phần lớn người dân trên đảo không? Lại càng có.
Đại Việt Đế Quốc có ép buộc nông nô chiến đấu đổ máu không ? Không có, chiến đấu này là họ tự nguyện, là nông nô hoàn toàn tự nguyện đứng lên dưới lá cờ Đại Việt Đế Quốc chiến đấu. Họ chiến để không phải lần nữa đeo vào người cái gông cùm giai cấp nô lệ kia.
Cho nên nếu xét về mặt tích cực, về mặt nhân đạo thì những cuộc chiến dạng này có thể xoá nhoà đi dấu vết lợi ích chính trị, vì giá trị nhân đạo nó mang đến lại càng nhiều hơn.
“ Tôi hiểu rồi. Phùng Chính Uỷ, thực sự chúng tôi là công dân của Đế quốc sao? Ý tôi hỏi là chúng tôi là công dân đế quốc tương tự như người Việt sao?” Khi mà con người có thêm học thức, hiểu nhiều hơn thì họ sẽ có nhiều những suy nghĩ phức tạp hơn.
Đây chính là lý do các chế độ độc tài phong kiến luôn muốn thực hiện chính sách ngu dân là vậy.
“ Cái này tôi có thể trả lời anh. Ở Đại Việt không phân biệt anh là Người Việt gốc Hán hay người Việt Gốc Mân, người Việt thuần. Ở Đế quốc chỉ phân biệt tư tưởng suy nghĩ. Một khi anh sống làm việc, chiến đấu vì đế quốc, vì nhân dân của Đế Quốc, sống làm việc với tư tưởng của một người công dân Đại Việt, thượng tôn pháp luật Đại Việt. Thì anh chính là người Việt, vậy thôi” Phùng chính Uỷ bén ra một bụi cỏ lau mà tiến lên.
“ Tôi đã hiểu, cám ơn Chính Uỷ” Mã Ngải thành tâm cảm ơn.. không những hắn mà nhiều hơn binh sĩ xung quanh nghe được, những người hiểu tiếng Việt sẽ lầm đâm phiên dịch truyền đi.
“Thưa chính uỷ. Vậy có cần giải phóng người Lê không? Bọn họ cũng có quá nhiều nô lệ” Một tên sĩ qua dường như là Đại Đội Trưởng lên tiếng..
“ Dĩ nhiên, ở đâu còn có nô lệ ở đó chúng ta sẽ tới…” Phùng Chính Uỷ nói chắc như đinh đón cột.
Bởi lẽ hắn xuất thân cũng chính là một nông nô Đại Việt thời Lý Càn Đức – Ỷ Lan .
Cho nên hắn có tư tưởng này là rất bình thường.
Ngô Khảo Ký có thâm ý từ đầu, hắn và Lý Từ Huy thừa hưởng lại số lượng nông nô, nô tì khổng lồ từ Lý Thị. Cho nên chọn lựa và đào tạo một nhóm lớn chính trị viên từ đây đã là việc làm âm thầm từ lâu, chẳng qua thời cơ chưa đến nên chưa bung sức. Nhưng đã tới thời cơ thì đây mới là lực lượng thay đổi tất cả.
Chuyện dân quân Hải Bắc đảo đang lùng bắt càn quét phiến quân không liên quan gì đến Tổng Tư Lệnh quân khu Đông Bắc Ngô Khảo Bình cả. Lúc này hắn đang bận bịu cho một nhiệm vụ khó khăn và nguy hiểm hơn nhiều.
“ Ngô Văn Vũ… ở đây giao hết lại cho cậu, lần này tôi đi tiền trạm có lẽ phải hai tháng mớ về được , không hiểu kịp dự lễ đăng cơ của Thánh Thần Đế nữa không đây…” Ngô Khảo Bình ảo não than thở cùng Phó Tư lệnh quân khu Đông Bắc Ngô Văn Vũ.
“ Tư lệnh cứ yên tâm thực hiện nhiệm vụ củ Nhị Đế giao cho, chỗ này tôi có thể tạm thời ổn thoả được” Văn Võ cũng khá tự nhiên, ít nhất tình hình đảo Hải Bắc rất khó xảy ra ngoài ý muốn.
“ Ừ nhớ tăng cường các khu trại ngựa, nơi này đồng bằng binh nguyên khá nhiều thích hợp nuôi chiến mã cùng ngựa thồ, rất quan trọng cho kế hoạch sau này đó” Ngô Khảo Bình vẫn không quá yên lòng mà dặn đi dặn lại cấp phó của mình.
“ Yên tâm mà tên tâm mà… trời ạ, Tư Lệnh nhắc đi nhắc lại kén hết cả tai tôi rồi… ba ngàn chiến mã từ Bắc Nguyên vừa tới tôi đã sắp xếp cả rồi…” Văn Võ chịu cứng rồi. Càng gần lúc đi xa, vị tư lệnh này càng nhiều chuyện.
“ Còn việc xây bến cảng…”
“ Lần thứ mười ba trong ngày Tư Lệnh nhắc rồi, yên tâm tôi lập quân lệnh trạng khi ngài về tới nơi bến cảng cầu tàu tất cả hoàn thành hết…” Văn Võ sợ hãi độ dẻo dai của Tư Lệnh Khảo Bình, siêu cấp dây dưa…
“ Vậy tôi đi đấy…” Khảo Bình chần chờ sau đó cũng bước chân lên càu tàu đi lên thuyền nhỏ. Ở nơi này càu tàu chưa xây mới chưa thể vươn ra xa vùng biển sâu để tàu siêu tải của Đế Chế có thể cập bờ.
Vì thế muốn đi thông qua thuyền trọng tải chỉ có thể từ thuyền nhỏ mà thôi.
Ngô Khảo Bình đi rồi thì Ngô Văn Võ mới có thể thở phào một hơi mà quay quá người bên cạnh nói chuyện.
‘’Khảo Tĩnh, lần này cậu về kinh sư dự lễ đăng cơ của Thần Đế bệ hạ sao?”
Người bên cạnh không ai khác chính là vị Đông Hải Vương kế nhiệm của Ngô Khảo Ký , Ngô Khảo Tĩnh.
Tuy hắn không nổi như Ngô Khảo Ký phong vân một cõi, nhưng thằng này cũng có số có má ở khu vực Hoàng Hải, đừng nói đùa, hắn ho một câu thì vùng biển Nhật Bản, Triều Tiên cũng nổi song nổi gió.
Đơn giản vì ông này có tới 15 chiến hạm Carrack mái chèo bọc thép, súng pháo đầy đủ, tuy là pháo nạp đạn đầu nòng nhưng cũng siêu cấp hung mạnh trong khu vực.
Nói về Jeju đảo đúng là trên danh nghĩa vẫn thuộc Đế Quốc Đại Việt nhưng thực quản lại là Bắc Nguyên Đế quốc. Hạm đội Hoàng Hải khá hùng hậu của Bắc Nguyên cũng quy về Ngô Khảo Tĩnh chỉ huy cả. Tất nhiên hạm đội Hoàng Hải chỉ đi loanh quanh là chính, vì thuyền toàn là thiuyền chiến Nhật Bản Thu về. Nhưng đừng coi thường khả năng hải thương cùng vận tải của Bắc Nguyên lúc này. Bọn họ có mấy chục thuyền trọng tải của Medang mà Ký để lại, toàn là gỗ tốt lại được bảo dưỡng liên tục cho nên sức vận tải cũng không quá tồi, ít nhất là hơn nhiều Đại Tống hay Nhật Bản.
Lần này vận 3 ngàn chiến mã một đường tới Hải Bắc đảo chính là lần thể hiện tốt nhất khả năng vận tải của Bắc Nguyên.
Vốn dĩ khả năng vận tải tăng vì có được Carrack chiến hạm thì thuyền Medang cũ về lại bản chất thật của nó, chính là thuyền buôn mà thôi. Pháo được gỡ bớt đi, chỉ mang tính răn đe trộm cướp vặt là chính, các khoang thuyền được làm sạch dọn kỹ cũng là để chứa đồ, trở gia súc mà thôi.
Thuyền Medang cũng trọng tải tới 250 tấn, trừ đầu trừ đuôi cũng được tầm 200 tấn hàng hóa, không phải quá tồi.
Ấy thế nên mới có chuyện Medang bọn hắn có thể vận chuyển đủ loại quặng về Đại Việt bán kiếm tiền, quặng là thứ trọng lượng lớn, nếu chỉ vận vài tấn một thì lấy đâu ra lãi lời cơ chứ.
Lúc này Ngô Khảo Tĩnh đã thành thục hơn nhiều, cũng có oai nghiêm của thượng vị giả lắm chứ.
“ Cũng không hẳn là vậy, thật ra Nhị đế gọi ta về là có nhiệm vụ... Chỗ này bàn giao xong xuôi có lẽ ta cũng xuất phát về Thăng Long thôi” Ngô Khảo Tĩnh trả lời chung chung , vì hắn cũng không hiểu nhiệm vụ gì quan trọng mà Ngô Khảo Ký phải gọi hắn từ tận Jeju về Thăng Long như vậy.
“ À ha... nếu là Nhị Đế nhiệp vụ thì ngài mau đi thôi... để nhị Đế mong chờ thì rất không hay..” Ngô Văn Võ vội nói tới, đụng đến vấn đề những nhiệm vụ trực tiếp này thường là cơ mật không nên hỏi nhiều làm gì.
Thăng Long thành cuối tháng mười, đã lạnh lắm rồi, một mảng tường hòa khí tức, nơi này phát triển có thể nói là không ngừng nghỉ, tất nhiên đồng hành tốc độ phát triển của Thăng Long thì còn có Bố Chính, nơi này dân số đã tăng lên 700 ngàn người, một bộ phận lớn là từ Nghệ An trốn qua. Một phần là Thăng Long chuyển một số không nhỏ dân ở các vùng như Tam Giang, Sơn Tây, Phong Châu về Bố Chính.
Nói chung nhu cầu lao động của Bố Chính quá lớn so với các vùng khác không thể không chuyển dân bổ xung.
Lúc này tại Đấu Hồ - Thăng Long Ngô Khảo Ký đang đi đi lại lại xem xét đàn chiến mã khủng bố cao lớn đến 1,70m vai cao này.
Đây là năm trăm con ngựa giống thuần chủng Đại Uyển mã to cao uy mãnh. Thậm chí có con vai cao đến 1,8 m còn cao hơ cả Ký một chút , trông thật khổng lồ vô cùng.
Đây mới chính là giống ngựa dành cho Trọng Kỵ binh chứ, thì ra hãn huyết bảo mã truyền thuyết chính là đây.
Thật không hiểu nổi Thằng Tước vậy mà đánh đến tận Đại Uyên rồi thậm chí còn chưa về, chỉ gửi chiến mã về làm quà cho anh chị, không hiểu hắn còn muốn đánh đến chỗ nào nữa đây.
“ Tĩnh.. Đại Việt chúng ta cho ra chiến giáp mới, vũ khí mới, thằng Tước nó đánh khắp nơi vậy thật quá nguy hiểm, ngươi tạm thời chưa về vội, để ta gom góp chiến giáp, yêu cầu Thăng Long hết công xuất sản xuất, hi vọng có được 8000 đến một vạn bộ trang bị mới cho hắn” Ngô Khảo Ký rất là lo lắng, chiến trường không phải chuyện đùa, ai nói trước được gì đâu.
Không cần tiền, không cần trả tiền, chỉ cần em hắn bính an là đủ..
“ Anh Tước mà biết được tấm lòng này của nhị ca cùng chị dâu thì chắc mừng đến khóc” Tĩnh chẹp chẹp miệng than thở.
“ Thật cái thằng này ở yên trong nhà không được sao? Dẫn quân đi bốn năm ngàn Km khắp thảo nguyên, hắn muốn đế chế rộng đến đâu mới vừa lòng?” Ngô Khảo Ký rất khó lý giải Tước, thằng này tính tình càng lớn càng lệch.
Ký cảm thấy lúc này hắn càng giống như Thành Cát Tư Hãn vậy.
“ Đại ca, anh Tước ở thảo nguyên có cái khó của anh ấy, người thảo nguyên rất sùng báo võ lực và phục tùng kẻ mạnh. Anh cho họ tốt bao nhiêu họ không nhớ kĩ mấy ngày, nhưng nếu anh là bất bại chiến thần thì đến nằm ngủ mê họ cũng kêu tên anh. Cho nên anh Tước muốn khống chế lãnh thổ rộng lớn, không cho kẻ khác có ý tưởng này nọ thì anh ấy buộc phải đánh. Đánh đến lúc anh Tước thành huyền thoại thành thần trong mắt người thảo nguyên, thế thì cả thảo nguyên không có ai hai lòng rồi” Tĩnh ở Bắc Nguyên lâu hơn nên hiểu rõ hơn.
Cho dù có Hà Bắc, có lãnh địa giàu có , có nơi trồng trọt, có không dưới 7 triệu Hán dân , nhưng về cốt lõi của đế chế Bắc Nguyên vẫn phải dựa vào võ lực của người thảo nguyên để ổn định.
Mà người thảo nguyên chế độ như bày sói chế độ vậy.
Cho ăn cho uống, cho công cho ân, sói vẫn phản, nhưng chỉ cần sói đầu đàn vẫn mạnh, và mạnh đến mức thần thánh hoá thì không có con sói nào trong đầu có một ít tư tưởng phản.
Dân tộc khác nhau, lối tư tưởng khác nhau, tập quán lại càng khác cho nên Ký khó lý giải hành động của Tước là vậy.
Nhưng nghe Tĩnh giải thích thì có thể hiểu được phần nào rồi.
“ Hoá ra là vậy… à như vậy các ngươi chăn nuôi nhiều chắc chắn thịt dê bò rất khó giải quyết một lúc. Lại có cá tôm hẳn là đã phát triển ngư nghiệp đúng không? Nay Đại Việt sẽ mở một vài xưởng đồ hộp ven biển Hoàng Hải kể từ đó các ngươi sẽ không còn sợ hãi giết thú lấy da bán nhưng thịt lại khó bảo quản lâu” Ngô Khảo Ký nêu ra làm ăn dự án .
Bắc Nguyên quả thật đang đau đầu với vấn nạn đàn gia súc tăng quá nhanh. Giết lấy da thịt không kịp xử lý , vì với công nghệ ướp muối hay hun khói cũng không để được bao lâu cả.
Tại sao đàn gia súc Liêu Đông Nội Mông tăng quá mau? Bởi vì chúng co nơi trú rét cùng có đủ thức ăn vào mùa đông, mùa đông đến là Hà Bắc tràn nhập bò dê ngựa.
Có điều kiện chăn nuôi như vậy nên đàn gia súc bùng nổ số lượng, dẫn đến hiện tượng thừa thịt trên.
Được thôi nếu vậy Đại Việt bao khoản này, dân Việt vẫn cần thịt để tăng dinh dưỡng cải thiện sức khoẻ đây.
“ Được vậy thì hay quá. Anh Tước cả ngày viễn chinh, ở Hà Bắc chính vụ giao lại cho đệ, nhưng mà trâu bò nhiều quá hạ giá cả, giết thịt thì không bảo quản được, vận chuyển đi Đại Việt thì khó.”
Tĩnh phàn nàn.
“ Không cần phải bán rẻ lung tung cho Tống, có bao nhiêu Đại Việt bao, thuyền mới ta đã chuẩn bị sẵn có thể liên tục vận chuyển trâu bò dê ngựa về Đại Việt. Chúng ta đang thiếu sức kéo đây, các ngươi lại bán rẻ cho gian thương Tống là cớ làm sao?” Ngô Khảo Ký cười.
Đây là nói thật. Thuyền mới nếu dọn hết chỗ trở đầy ngựa bò cũng được mấy trăm con, quan trọng là vì chứa bọn này nên sẽ chạy liên tục được. Mệt thì thay ngựa mới vào mà kéo xích thôi. Thậm chí để tăng thể tích tải ngựa bò có thể làm lồng hai tầng trên sàn thuyền..
Đại Việt vẫn luôn thiếu sức kéo… rất thiếu sức kéo nhất là vào lúc này đây mỗi lúc một thiếu sức kéo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.