Tình hình dị biến.
Tính lung ta lung tung quân khắp nơi gửi về đã ba vạn quân, Thăng Long còn phải ra quân sao?
Vẫn phải đi một vạn dân cùng 2 vạn dân phu vận lương.
Ngựa Bắc Nguyên quá nhiều, voi từ Đã Nẵng chuyển ra cũng quá khiếp. Thực tế không cần quá nhiều dân phu.
Đường làm dã gần tiếp cận Vị Long cùng Châu Phong. Cho nên tiếp tế không quá đáng lo ngại.
Vấn đề lúc này chỉ có tiền mà thôi, Thăng Long ra đủ tiền đánh kiểu gì cũng được.
Tiền lại không phải là vấn đề. Đại Việt đã thông thương Đại Tống, đường biên đã mở , thương nhân Đại Việt như ruồi bu đến Tống buôn bán.
Lúc này sau thời gian dài chiến cùng Mân, các thuyền buôn của Tống đã bị chưng dụng và hư hỏng trong chiến tranh, Tống lại mất đi vựa đóng tàu Chiết Giang, Phúc Kiến. Gỗ tốt phải vận từ Tứ Xuyên mới có. Năng lực buôn hàng vượt biển của Tống đã giảm đến mức thấp nhất từ trước đến nay.
Ngoài ra thương nhân Tống ra bờ là chịu đủ mọi tầng tầng lớp lớp Hải Tặc thuế cho nên lần này mở cảng chính là một cuộc đua xuất siêu nhập siêu không cân sức.
Đại Việt bấy lâu sản xuất quá nhiều hàng. Nhất là khi kinh tế sản xuất một phần chuyển rời đi Thăng Long. Mấy triệu người tập trung xung quanh Thăng Long đổ về để làm công. Cho nên hàng hoá tích lại quá nhiều, không có thị trường giải tán hàng hoá là toi mạng.
Mà Đại Tống chính là siêu thị trường béo bở.
Hàng có gì?
Sợ hãi thay bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338995/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.