Ngô Khảo Ký bần thần ngồi trong Hành Dương thành phủ thành chủ.
Chạy hết rồi.
Chạy sạch sẽ rồi.
Trừ Tây Lương kỵ binh bị giết, bị thương ở chiến trường thì chỉ bắn sống được hai ngàn lính ở trong Trại Tống mà thôi.
Còn lại chạy sạch sẽ không bắt được thêm thằng nào.
Nhớ lại tối hôm qua chuyện.
Lý Kế Nguyên nhận được báo hiệu thì xuất quân. Ba mươi chiến hạm của hắn mò đến bờ sông đối điện chỗ Địch Viễn mà điên cuồng nhả đạn pháo.
Mười chiến hạm khác thì mò đến sát bờ sông nơi Đại Việt đang bố trận.
Quân trận Đại Việt sát bờ sông trong đêm tối khó nhìn không?
Hẳn là khó nếu có cồn đất hay cây che lấp.
Cơ mà chỗ này là doanh trại Tống nó xây.
Có cây nó chặt mất béng còn đâu.
Thật ra chặt cây xây doanh có hai tác dụng. Một dĩ nhiên là để xây doanh rồi… khà khà, tác dụng thứ hai đó chính là để thoáng tầm nhìn tránh tặc nhân có thể ẩn nấp.
Cho nên ít thằng lập doanh nơi chằng chịt cây cối, một là dễ bị đốt chết, hai là dễ bị áp sát tập kích. Dĩ nhiên có Lưu Bị sở thích ngược người cho nên mới bị họ Lục hấp diêm. Thôi không nói chuyện xa xôi tốn thời giờ.
Để tránh kỵ binh Tây Lương vòng đường bờ sông tập kích Tả quân cho nên Ngô Khảo Ký cho đóng quân sát bờ nhất có thể. Tầm cách khoảng 100m đường đi thì tầm 10-20k đủ mấy hàng ngựa thông còn lại trải ra là bãi bồi lầy không ai đi được.
Kỵ binh mà dám xông khe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338920/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.