Lại nói Miêu Tráng đánh nhau nổ thật to, nổ rất mạnh rất nhiều. Nhưng họ đánh tít phía Tây Miêu Nhân Lĩnh, Phùng Nghị tai chó hay sao mà thính thế nghe được? Gần 80 km đấy nghe nổi không?
Thế không phải tiếng pháo Miêu Tráng bem nhau hoá tiếng sấm giữa trời đông mưa tuyết à? .
Phùng Nghị còn ngạc nhiên, hắn nghe thấy sóng biển rì rào vỗ bờ kia. Phùng Nghị hắn là người Lâm Nghi Sơn Đông, quê hắn là ven biển cảng Liên Vân, ngày ngày sóng vỗ rì rào.
Nhớ quê quá cho nên ảo giác?
Phùng Nghị thều thào thở dài kéo chăn.
Không đúng tiếng sóng rì rào rất chân thực ngày một lớn hơn.
Không ổn.
Phùng Nghị điên cuồng bò ra khỏi doanh lao lên phía núi đá cao rừng cây bên trái.
Hắn đoán ra là gì rồi.
Lưu Giám Quân đâu?
Thôi mặc kệ lo mạng trước đã.
Lũ quét bao mạnh?
Không biết, nhưng một con sóng lớn từ phía Tây ập đến nhấn chìm quân doanh.
Nói nhấn chìm cho oai, nước cũng lên tới trên háng và bụng thôi không quá cao. Vả lại sóng qua đi nước cũng thong thả rút về bờ sông.
Tuy thế nước không mạnh, không coi là đại Hồng thuỷ nhưng Phùng Nghị biết hai vạn quân của hắn xong rồi.
Trại doanh tan nát, lòng người bàng hoàn quân tướng lạc nhau, đội hình không có. Lũ quét qua là quét toàn quan dọc thung lũng.
Thời tiết chết tiệt tuyết lất phất rơi khắp nơi ướt át hắn không để ý đến mực nước sông, ai ngờ quân Đại Việt chơi khốn nạn, mà Đại Việt sao làm được lũ hắn cũng không hiểu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338889/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.