Tầm giờ tuất (9-11h đêm).
Phùng Nghị đang nghĩ, hay là giờ hợi cử tầm một hai ngàn quân đi đánh do thám, đánh được thì tốt, không đánh được vẫn báo cáo láo là thắng.
Nơi này chật hẹp lại ban đêm đuổi được nhau đâu, chỉ cần xây công sự hàng rào kiên cố là kẹt cứng rồi, hai bên chỉ có thể nhìn nhau cười cười mà lui thôi.
Nhưng bỗng nhiên hắn thấy từ xa tiếng ầm ầm vang lại, giống như tiếng sấm từ rất rất xa báo hiệu trời mưa vậy.
Ảo giác, mùa này lấy đâu ra sấm chớp, còn đạn pháo quân địch… vớ vẩn, tiếng ầm ầm quá xa vang lại, từ khi quân Lưu Kỷ bên kia đánh thốc vào hậu quân Đại Việt.
Bỗng nhiên Phùng Nghị ngồi bật dậy, nếu đúng là quân Lưu Kỷ đang đánh mạnh tập doanh quân Đại Việt thì sao? nếu lúc này thừa cơ loạn mà tiến có phải công to không. Trong tay hắn là hai vạn binh đó, là hai vạn tinh binh Đại Tống.
Không được phải bình tĩnh… trước hết phải thám thính.
Làm việc lấy cẩn trọng làm đầu, không thể lấy mạng nhỏ ra đùa.
Phùng Nghị đoán đúng, đúng là Lưu Kỷ đánh nhau, nhưng không phải Lưu Kỷ đánh hậu quân Đại Việt mà hắn đang bị đè ra đánh ở trên Miêu Nhân Lĩnh.
Người Miêu quá trơn, đánh du kích quá cừ, nếu cứ lằng nhằng bám theo họ khắp đồi khắp núi thì bị họ rỉa tới chết.
Ai mà biết Miêu nhân dấu lương thực ở đâu? Có bao nhiêu tên nỏ chơi du kích. Cho nên quân Lưu Kỷ “bắt được” mấy tù binh, tra tấn họ sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338888/chuong-461.html