Chương trước
Chương sau
Lý Từ Huy không biết rằng Đại Việt không nằm trên dãy đứt gãy như Indonesia cho nên lớp đá phiến dầu mằn sâu mấy chục hoặc hơn trăm mét lòng đất khai thác bằng niềm tin.
Chỉ có Indonesia ở vùng đứt gãy núi lửa hoạt động địa chất mạnh mới đùn đẩy một phần tầng đá phiến lên trên để khai thác lộ thiên. Chứ công nghệ thời này mơ mà khai thách sâu lòng đất.
Tuy vậy có là may rồi, cứ lò mò ở Medang, Tam Phật Thề có mà kiếm được khối đá phiến dầu.
Quay lại với phương Bắc chiến trường.

Với tình hình con vợ ở nhà cày cấy nhiệt tình trang bị cùng buff cho thằng chồng đi phá làng phá xóm thì hàng xóm Đại Việt sẽ khóc thét là đây.
Ký Ca tiến không được sau 80km vì… không đủ giầy dép.
Thêm vào đó giầy dép dã may không đủ chất lượng.
Trên cơ thể chiến giáp áo bào che phần lớn tuyết rơi không thấm áo bông, nhưng giầy tiếp xúc với đất nhão tuyết vụn rất dễ ngấm nước.
Đã ngấp ước thì có giầy như không.
Cho nên giày vải đế da của Ký phá sản.

Quân phải dừng lại 10 ngày không tiến lên được chờ Liễu Thành thợ thủ công cấp tốc thay đổi thiết kế giầy.
Giầy mới phải là giầy da đến mu bàn chân phần ống cao mới là vải như vậy mới lội tuyết được.
Đấy. Đánh trận thời này đâu đơn giản, chỉ một chi tiết rất nhỏ sai sót của giầy dép cũng khiến hơn mười vạn người đứng hình, các ông các anh cứ nghĩ ào ào xông lên đánh thắng chiếm đất thành đế chế Đại Việt đi. Vào mà húp.
Yêu cầu giày không cao, vẫn là da may lộn ra ngoài cho nhanh và dễ , không cần đẹp mắt.
Thế nhưng đến ngày hôm này quân sĩ đã cấp báo, Đại Việt Thăng Long cấp gửi đồ đạc, áo bông, mũ bông, găng tay, giày da, ống vải số lượng 500 ngàn đôi, số lượng tiếp theo sẽ gửi sau đó.
Ngô Khảo Ký khóc tại chỗ.
Có vợ như vậy còn mong gì hơn.
Em cứ buff anh đi anh phá hết lang xóm em coi.
7 ngày với bao nỗ lực, trang bị mới đã từ Ung Châu chuyển đến quân doanh. Binh sĩ nhớn nhác vui vẻ nhận đồ. Mười bảy ngày kẹt ở đây đã làm họ chết nghẹn.

Quân doanh Đại Việt.
Ngô Khảo Ký đang chỉ lên bản đồ mà giảng.
“Từ đây vào Hạ Châu Thung lũng rộng có sông cho nên không thích hợp cho quân miền núi tác chiến nữa go vậy nhánh của Ngô Cẩm, Hà Công Tiến Đào Văn Long sẽ không đánh tiên phong nữa mà chuyển quân đóng ở nơi này phòng ngự quân Lưu Kỷ tập kích, các ngươi phài liên tực giữ liên lạc cùng người Miêu phối hợp hành động. Ưng Vệ ta giao cho Ngô Cẩm làm liên lạc. Tất cả nghe rõ sao?” Ngô Khảo Ký uy nghiêm ra chỉ lện.
“ Cẩn tuân thống chế mệnh lệnh” cả Ngô Cẩm, Hà Công Tiến Đào Văn Long đứng lên chắp tay bái
“ Tiến quân tiên phong đổi thành Đỗ Thần chỉ huy, ta cho ngươi thêm 5 ngàn trọng bộ binh Âu- Phi quân, Nhớ tiến chậm, chắc, lập hàng phòng thủ mạnh, lấy đe dọa là chính không phải lấy công là chính, từng bước ép sát đẩy quân Tống khỏi Hạ Châu mới thực sự đánh mạnh” Ngô Khảo Ký ra lệnh.
“Mạt tướng lĩnh mệnh, nhưng thưa Thống Chế, quân Tống sẽ bị dọa lui sao?” Đỗ Thần hết sức nghi ngờ.
“ Chắc chắn sẽ lui, nhưng đề phòng chúng phản công bất chợt các ngươi không được nới lỏng phòng ngự”
— QUẢNG CÁO —

“ Trung quân sẽ cho ta tổng chỉ huy, Lý Hoằng Chân vẫn cánh phải…. Lý Kế Nguyên ngươi hậu quân hết sức cẩn thận duy trì đường tiếp tế, phải giữ chặt liên hệ cùng người Miêu, sẽ có Ưng vệ tiếp ứng cho các ngươi”
Ngô Khảo Ký tiếp tục ra lệnh.
Chúng tướng ầm ầm dạ vang đứng lên thực hiện nhiệm vụ của mình.
Có trang bị anh sẽ phá làng phá xóm, đây là tôn chỉ của quân Đại Việt lúc này.
Hạ Châu Thành,tuy vẫn nói đây là đồng bằng của Quảng Tây nhưng thực tế địa thế khá cao.
Tất nhiên là cao so với phía Bắc – Đại Tống đất. Nhưng lại thấp so với phía Tây – Quế Lâm. Cho nên quân Đại Việt đánh Hạ Châu là từ cao đánh xuống.
Hạ Châu thành xây nhị doanh bên ngoài chia làm trái phải phòng thủ phía Tây là chủ yếu. Còn các mặt khác họ không có địch nhân.

Có thể quân Vương Mân đánh từ Bắc xuống nhưng điều quan trọng Mân quân phải đánh ra khỏi Lệ Lăng, phải đánh xong Sâm Châu thì mới có thể uy hiếp Hạ Châu. Nhưng quân Mân có khả năng này không? Trương Thủ Tiết không tin là Vương Mân có sức ấy. Nhưng hắn quyên rằng chủ tướng Vương Mân đã đổi .
Lúc này Trương Thủ Tiết đang chăn ấm nệm êm tiệc tùng cùng chúng tướng lại ôm kỹ nữ trong tay mà vui vẻ.
“ Đại tướng quân, bọn Nam Man Đại Việt ngu ngốc hành quân trong gió tuyết giờ bị vây ở trong thung lũng Lệ Phố. Hay là chúng ta làm một mẻ tiến vào doạ chúng té đái?” Một tên tống tướng khả ố cười cười tay sờ ngực kỹ nữ xoa xoa.
“ Thô bỉ” Dám quân Lưu Trọng Lư Văn quan khinh bỉ , ông ta thấy buồn nôn thực sự khi ngồi cùng đám này, nhưng ý kiến không tồi, giả đánh trận nhỏ cũng không gây Đai Việt thù oán được trái lại doạ chúng nó một trận.
Đúng lúc này Trương Thủ Tiết lên tiến:
“ Không được, Quan gia trước khi đi đã dặn không được trực tiếp khơi mào chiến với Đại Việt phải chờ chúng đánh vào chúng ta mới được phản công”
“ Ta thấy Phùng chỉ huy hói chí lý. Tuy nói không thể gây trước nhưng đó chỉ là cách nói thôi, bọn hắn đã đưa thư qua đòi Hạ Châu từ 1 tháng trước, cũng là tiên lễ hậu binh, chúng ta không trả lời không trả lại Hạ Châu, ý đồ bao vây đã lộ rõ. Cái này còn có thù với không thù chuyện nữa?”
“ Lui một vạn bước mà nói Phùng Chỉ Huy nói là đưa quân hù doạ cũng là không nói chiến đấu đúng không nào. Cái cọc công lao nho nhỏ này Trương tướng quân không nể mặt bản quan chút sao?” Lưu Trọng Lư ánh mắt bất thiện.
Trương thủ Tiết hơi kiềng, thằng này là cháu Lưu tướng công trong triều nhiều phe cánh, đắc tội thằng này cực mệt.
Thôi nhịn một bước.
“Vậy xuất binh một vạn, Phùng chỉ huy theo Tả doanh điều ra, nhớ chạm tới thì dừng không nên ham hố” Trương Thủ Tiết nhũn.
“Được rồi bản quan đến để chiến đấu không phải ăn chơi đàn điếm, các vị tướng quân cứ tự tiện, bản quan học theo thánh nhân lên ngựa bình thiên hạ xuống ngựa nghiên bút giáo chúng sinh. Thứ không bồi” Lưu Trọng Lư rất to mồm không coi ai ra gì phất tay áo bỏ đi.
Chúng tướng ngớ người… không phải chúng ta sống chết dồn tiền bạc tại nơi chết tiệt chim không thèm ị này bày tiệc tảy trần cho ngươi… Trương Thủ Tiết mặt cũng xám ngoét phất tay nói mọi người lui, bọn kỹ nữ cũng bị đuổi hết xống.

Cả đám tướng Tống nghiêm túc hẳn lên bọn nào còn vẻ chơi bời khi nãy.
“ Trương tướng không được đâu thời tiết này hành quân?” Một thiên tướng ai ngại.
“ Ta có thể làm gì? Hắn là cháu trai Lưu công đấy. Chúng ta… ôi từ lúc chuyện của Quách Quỳ lên mặt bàn giờ đây…” Trương Thủ Tiết chán nản.
“Mã Thông Tưởng, ngươi chuẩn bị 1 vạn quân đi theo sau tiếp ứng cũng là thi thoảng nhắc nhở họ Phùng không được ham công lỡ việc , kẻ lãnh quân bên kia là Đông Hải Vương đó…” Trương Thủ Tiết vẫn không thể bỏ mặc an nguy của Lưu Trọng Lư được.
“ Phùng Nghị tên phản đồ này…” chúng tướng lúc này bực mình chửi mắng.
— QUẢNG CÁO —
“ Thôi thôi, người chết vì tài chim bẫy vì mồi … hắn bám lấy Lưu công hướng đi âu cũng là một lối thoát, càng lúc này chúng ta càng cần đoàn kết và cẩn thận” Trương Thủ Tiết không bị chém chết ở ải Côn Lôn như lịch sử mà lúc này sinh long hoạt hổ chức tước bạo tăng, xem ra lăn lộn không tồi.
Quân đội Đại Tống đã có siêu cấp cải cách sau khi thua trận ở sông Hoàng Hà rồi ạ. Người Đại Việt mà không để ý sẽ ăn đòn phải vỡ mặt híc híc nhưng mà cải cách quân đội Tống nó có cái gì đó lạ lạ.
Lê Lăng Thành Mân quân lại hoan hô vang trời dậy đất.
Bọn họ thời gian vừa rồi mới là đánh thật , từ khi Chinh Bắc Đại Tướng quân gặp chuyện buồn kia thì dường như hắn mới thực sự bung sức.
Giờ quân Mân không còn chỉ thủ mà còn công , đánh không ít trận thắng vui sướng đầm đề.
“ Đại tướng quân, Mạt tướng không làm nhục mệnh, đã đột phá quân địch hang ngũ chém chết tầm ngàn phá hết năm cỗ thạch xa”
Một vị thiên tướng trẻ tuổi Mân lắp bắp vui vẻ.
Lần này Ngô Khảo Tích nghiêm túc thù cha mà đánh, hắn không dùng Vương thị tướng không mà bất kì tướng nào có năm lực hắn sẽ dùng. Ngay cả sĩ quan xuất thân Vương thị mà không có năng lực đều bị loại.
Hành động này điên cuồng nhưng Vương thị lại nhịn không nói, chỉ là sĩ quan cấp trung không đáng gây hiềm khích với võ tinh hạ phàm này. Hắn là linh hồn ở Lê Lăng phòng tuyến rồi.
“ Đại tướng ta vẫn không hiểu tại sao chỉ tấn công cánh phải, cánh phải quân địch quá mạnh, binh có câu tìm yếu mà đánh. Tại sao lại?”
Một vị Vương thị tướng quân có thắc mắc, không phải là chất vấn mà là học tập..
“ Chuẩn Anh Vợ?” Vị này mới đến tối qua cả đám một đống Vương gia tướng đến bổ xung giới thiệu loạn Ngô Khảo Tích không nhớ hết….
“ Ha ha em rể ngươi nhận ra rồi. Bản vương Vương Đoan Vĩnh, không phải ta chất vấn Tướng quân mà là có điều muốn học muốn thỉnh giáo” Vương Đoan Vĩnh rất trân thành học hỏi.
Dòng này của hắn có hai người , người anh sau khi bị Ngô Khảo Ký bắt một thời gian dài khi về đã không được trọng dụng nữa, hắn lên thay vị. Nói ra Ngô -Vương thật có dây dưa rất sâu.
Ngô Khảo Ký phế đi một tài tuấn của Vương thị, Vương thị có hận không? Hận nhưng đó là ai hận không phải Vương Đoan Vĩnh. Nếu Ngô Khảo Ký không phế anh trai hắn thì hắn đâu cod ngày này.
Ngô Khảo Tích chỉ tay về xa xa lều trại như biển của quân Tống mà nói.
“ Nếu người Tống đoàn kết một lòng văn võ. 70 triệu người ai thắng nổi bọn họ. Cho nên đánh Tống là phải tìm cách làm cho Tống tự cắn nhau mà chết” nếu đã là anh vợ lại thành khẩn dạy chút không sao.
“Biết bên phải kia chỉ huy là ai không?” Ngô Khảo Ký chỉ hữu doanh của Tống mà nói.
“ Một người tên Địch Viễn vô danh chưa từng nghe nói qua ở Tống”

“ Còn bên trái” Ngô Khảo Tích lại hỏi.
“ Người này tên Lý Tín, là tướng trấn thủ phía Tây Biên của Đại Tống khá có danh tiếng”
“Còn một người nữa… người này là mấu chốt” Ngô Khảo Tích nói.
“ Xin Đại Tướng quân dạy bảo” Vương Đoan Vĩnh rất cung kính cúi đầu, thân là thái tử Mân quốc đây đã là trọng lễ.
Ngô Khảo Tích cũng gật đầu thừa nhận.
“ Giám quân Tào Hoài Văn dòng rõi nhà Tào Hoàng Thái Hậu Tống triều, quyền lực trùm trời” Ngô Khảo Tích cảm thán.
Vương Đoan Vĩnh như bắt được gì đó nhưng lại chưa hiểu chỉ đành cung kính như học trò một bên nghe ngóng.
“ Địch Viễn rất mạnh, bình sinh ta ít thấy người như hắn, thủ thì chắc chắn như thái sơn, động thì nhanh như gió cuốn uy mãnh như long hổ, mỗi lần tấn công hắn giết được một ngàn quân ta cũng chết 800, nhưng chỉ có thể đánh người này, không thể để hắn lấn công”
— QUẢNG CÁO —

“ Bên cạnh đó lại phải thả cho Lý Tín lấn công, thả cho hắn chiến thắng vài trận, kẻ này có tiếng mà không có miếng. Điểm quan trọng nhất là Tào Hoài Văn đang ở doanh của Lý Tín”
“ Ta tin tưởng không bao lâu nữa Địch Viễn sẽ bị điều đi nơi khác, nếu là Lý Tín cầm quân… ha ha ha… đừng nói hắn có 15 vạn, có 25 vạn ta cũng đập tan”
Ngô Khảo Tích cười lớn đầy tự tin.

“ Là đập tan?” Vương Đoan Vĩnh sợ hãi.
Lúc này Mân tưởng rằng chỉ lấy thủ làm chính chờ Bắc Nguyên chờ Đại Việt không ngờ vị này em rể chắc chắn có thể đập tan quân địch, nếu không phải nói ngoa thì đây là thiên đại công lao, hắn dính một tí thôi thì thanh danh sẽ bạo nổi ở Mân -Tống rồi.
“ Đại Tướng quân, ta nghe ngươi sắp xếp, ngươi nói đi đông ta tuyệt không liếc mắt hướng tây” Vương Đoan Vĩnh vội vàng.
“ Được rồi, cũng là chuẩn anh vợ, lần này ta thành toàn ngươi, công lao ta sẽ sắp xếp ngươi nơi dễ nhất lập nên. Mỗi loai kẻ địch có một cách đánh khác nhau. Người Tống quá đông chỉ có thể lấy người Tống trị người Tống nhớ lấy nhớ lấy” Ngô Khảo Tích đi rồi, hắn vẫn không nói rõ vì sao nhưng người tông minh nói một phải nghĩ ba, phải tự hiểu lấy.
Người Tống đâu ngu, bọn hắn sau trận thua ở Hà Bắc, Hoàng Hà đã phát hiện quân đội hiện nay khó chống quân Bắc Nguyên lại càng khó thu hồi đất đai phương nam nếu không cải cách, tăng cường trang bị, huấn luyện, tổ chức . Cho nên quan văn không thể ức chế vấn đề tăng cường sức mạnh quân đội. Nhưng tổ huấn Triệu gia cong đó, Văn thần nhóm vẫn mạnh mẽ áp chế đó làm sau để Võ quan lên ngôi vênh vang được. Cho nên phải làm gì để vừa tăng sức mạnh quân sự, vừa Văn áp võ.
Đơn giản là hai bút cùng vẽ đầu tư mạnh cho quân sự và văn quan thò sâu hơn vào quân đội để quản lý tránh bọn này làm càn.
Giám quân thường trực chức ra đời Văn quản võ đến triệt để hơn. Quả là lạ đời cải các không đâu có được ngoài Tống.
Như đã nói, Địch Viễn rất mạnh, đánh nhau với hắn Ngô Khảo Tích cũng toát mồ hôi hột.
Nhưng nếu đột phá cánh trái. Lý Tín thua trận mất quyền. Địch Viễn toàn quyền nắm quân thì khó khăn của Tích x2.
Do vậy Tích điên cuồng không ngại thương vong chỉ đánh Viễn. Tạo nên giả tượng thằng này phèn tiến không nổi, lại thả cho Lý Tín ăn, Lý Tín lại có tư thông cùng Tào Hoài Văn. Thằng dám quân này một tấu lên triều đình là Địch Viễn bay ngay. Ngày Viễn đi là ngày Ngô Khảo Tích hắn lấy 8 vạn đột phá 15 vạn quân Tống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.