Chương trước
Chương sau
Ngô Khảo Ký hồn lại du thiên địa suy nghĩ vấn đề Đại Tống cùng lên kế hoạch chu toàn chuyện này. Giờ là đầu tháng mười. Nếu tính chuẩn chút thời gian thì tầm một tháng là xong chuyện ở đây rồi. Tống Béo đúng là Tống Béo thừa nhiều mỡ cho nên phải thịt.
Thật đánh với Tống lúc này không khó với Đai Việt, chỉ cần nhìn ra mưu hèn kế bẩn của chúng là có thể bóp cái bẹp.
Đúng lúc này Ngô Khảo Ký tỉnh hồn vì nghe hai bên cãi vã nhau.
“ Chuyện gì?” Ngô Khảo Ký hỏi.
“ Tưởng thằng này mạnh ra sao đã thống nhất các trại còn lại của người Miêu, hoá ra hổ giấy, hắn khống chế được thêm hai trại, bịn lính xuất đi không đủ năm ngàn trong đó còn không thiếu phụ nữ. Vậy mà nãy giờ đàm phán đòi quyền lợi loạn lên, làm mình cứ như Vua Miêu nơi này vậy” Ngô Khảo Tích tức tối, tốn thời gian.
“ Hử…”
Ngô Khảo Ký cũng ngạc nhiên ngồi lại, tình báo Ưng Vệ có sai.

Hỏi ra mới biết đúng là dân Miêu tuy phân nhiều trại nhưng đặc điểm là có quan hệ gần, nếu đánh ngoại xâm rất dễ mượn binh. Nhưng lúc này thứ Vương Khạm Kiệt muốn là làm Vua Miêu thống nhất các trại, chỉ như vậy mới có thể tạo thành một thế lực Miêu tập trung chống lại việc Người Hán người Tráng áp bách.
Suy nghĩ không sai nhưng có hợp với lợi ích của người Việt ở đây không? Dù gì thì người Việt mới là tương lai chủ nhân ở đây, cho nên nếu Miêu là một thế lực đoàn kết lại tập trung thì sẽ là một trở lực với Người Việt đúng không?
Đã là tương lai chủ nhân thì không ai muốn bên cạnh giường ngủ có một thằng Tặc cầm đao cả.
Ngô Khảo Ký bắt đầu trầm tư suy nghĩ thiệt hơn, hắn lúc này não vận dụng công suất 200% mất rồi.
“ Cho ta vũ khí, cung tên, 15 ngày, không 10 ngày ta đánh hạ thêm ba bốn Trại đủ để có vạn binh”
Vương Khạm Kiết lúc này hơi rối, hắn tuy là Miêu Trại mạnh nhất nhỉ ở đây, nhưng nếu không có trang bị vũ khí thì hắn cũng chỉ là mạnh hơn các trại khác một tia thôi. Người Mông có khả năng rèn dao thép đáng nể, nhưng đó là người Mông của mấy trăm năm về sau a, lúc này người Mông thiếu sắt, tuy biết làm sắt nhưng chỉ là manh múm.
Thường họ phải nhập quặng hoặc gang với giá bóc lột từ người Hán- Tráng để có dụng cụ, vũ khí.
Một vạn này có nghĩa lôi hết người trong từng trại đi đánh nhau không như người đồng bằng tính, dù đánh nhau vẫn có người ở hậu phương trồng chọt chăn nuôi sản xuất. Đơn giản mà nói, cầm một vạn này đi đánh nhau không có năng lực tăng viện thêm bất cứ ai vì ở nhà toàn trẻ nhỏ cùng người già

“ Biết hỏa pháo sao?” Ngô Khảo Ký chợt hỏi Vương Khạm Kiết.
“ Là ống sắt lớn phun ra lửa giết người từ rất xa?” thứ này Vương Khạm Kiết biết, Lưu Kỷ cũng có một ít mua từ Vương thị Bắc Mân. Bọn này cũng mấy lần dùng hỏa pháo đe dọa người Miêu cho nên Vương Khạm Kiết là biết loại vũ khí đáng sợ này. Nhưng hỏa pháo khó vào rừng cho nên người Miêu cứ thủ núi thì người Tráng lên vẫn khó.
Nhưng sau mấy lần hỏa pháo tấn công thì người Miêu cũng sợ, do đó chấp nhận thuần phục Tráng, lúc này Tráng bấp bênh cho nên bọn họ mới dãy ra được.
“ Là thứ đó” Ngô Khảo Ký nói “ Nếu ta cung cấp cho ngươi hỏa pháo, lại cấp đao khiếm tốt nhất, khôi giáp tốt nhất, cung nỏ tốt nhất, bao lâu có thể tụ được 2 vạn?”
— QUẢNG CÁO —


“ Hoả pháo cũng cho?” Vương Khạm Kiết hỏi lại sợ nghe nhầm, hắn biết hoả pháo cường đại, Lưu Kỷ ở Quế Lâm có một ít coi như tính mạng mà quý , thứ này có thể cho người Miêu sao? Quá khó tin.
Thật ra Vương Khạm Kiết nghĩ nhiều pháo Thăng Long đã quá lỗi thời, một số lượng rất lớn cần thanh lý mà không có chỗ thanh lý. Medang, Pahang , Thuỷ Chân Lạp nuốt pháo thanh lý của Bố Chính đã nuốt không trôi rồi. Thật ra pháo Thăng Long cũng tốt nhưng không thể nào so sánh pháo thải của Bố Chính, trang bị cho đồng minh cũng không nên quá tã đi, cho nên đám Đồng Minh là ăn pháo thải của Bố Chính.
Nhưng như vậy thị trường cho số lượng khổng lồ pháo Thăng Long cần thay đâu? Ngoại giao với các thế lực cần ngoại giao phương Bắc, bán cho các thế lực cần bán phương Bắc. Đó là đường ra.
Lúc này pháo Thăng Long có chỗ phát huy.
Lại nói đến vì sao pháo của Lưu Kỷ khó đánh người Miêu cho dù người Tráng cũng khá thiện sơn chiến.
Đơn giản vì đó là pháo Vương Mân bằng gang đúc, quá nặng không thể linh hoạt di chuyển.
Thật ra gang đúc pháo rất không tồi trong thời đại mà thép chưa tốt thì gang mới là lựa chọn thứ hai sau đồng để đúc. Pháo Đồng đúc dễ tính dai khó nổ nòng nhưng tính chịu mài mòn thấp cho nên tuổi thọ giảm.
Pháo thép không có vì chưa có công nghệ thổi gang ra thép..Bố Chính Thăng Long, Bắc Nguyên là ngoại lệ vì có Ngô Khảo Ký xuyên, nhưng khả năng một thời gian sau sẽ có pháo thép kém chất lượng từ Tống , Vương Mân sẽ được đúc thành. Thứ này do Tống Kiệt ban cho.
Các thế gia Đại Việt thiết luật cấm đúc pháo, pháo có thể mua từ triều đình cho các vùng nhưng kiểm soát kỹ số lượng. Phát hiện tự đúc pháo, mua bán trao đổi vận chuyển pháo không có phép sẽ đánh. Đây là Ngô Khảo Ký nói thẳng và đã quá nể mặt thế gia nhóm rồi. Nếu còn không biết điều thì Đại Việt máu tươi ngàn dặm Ký cũng không ngại.
Cho nên ngoài Bắc Nguyên , Thăng Long, Bố Chính thì giờ chỉ có pháo gang hoặc Đồng.
Lại nói pháo gang không phải kém. Thang pháo bền, chịu mài mò cho lên lòng pháo cũng bền. Nhưng có một đặc điểm là nổ thang bất chợt không báo trước , tức là không hề phát hiện vết rạn nứt nhưng vẫn nổ thang. Cái này đặc tính rất nguy hiểm cho pháo binh. Thứ hai điểm yếu là dày nặng, cho nên muốn công lên núi bằng thứ này là không thể.
Nhưng pháo Thăng Long 300 kg nhất là pháo 240ly nòng ngắn của Thăng Long vẫn có thể lên núi nếu người dùng là người Miêu.
Quân Đại Việt mà dùng pháo trong núi là chịu hẳn vì họ không nắm địa hình, đi là mắc ngay, nhưng Miêu người chắc chắn dùng được, cho nên Ký mới chơi cái trò này.
“ Pháo tốt hơn của Lưu Kỷ mười lần, cho ngươi 30 thanh pháo, áo giáp vũ khí hàng mẫu là đây, cấp cho ngươi 5000 bộ, cung nỏ hàng mẫu đây. Cấp cho ngươi 1000 thanh 20.000 mũi tên. Bao nhiêu ngày có thể đánh hạ các Trại Miêu khác tập hợp đủ 2 vạn người?”
Ngô Khảo Ký ra lệnh cho Cấm Vệ quân bê ra hòm vũ khí khôi giáp.
Đây là hàng thải nốt của Đại Việt Thiên Tử Binh xưa cũ.
Là giáp lưới do Thăng Long sản xuất và giáp miếng che ngực. Vũ khí thì Thăng Long sản xuất cũng được, tuy thép không bằng Bố Chính nhưng tay nghề rèn rất cao.
Vương Khạm Kiết sững sờ lần mò mất thứ vũ khí mẫu trong hòm gỗ, hai mắt hắn ánh lê vui mừng lẫn sợ hãi cùng nhiều nhất là kinh nghi bất định.
— QUẢNG CÁO —

“ Chúng ta Miêu tộc cần cái gì đảm bảo?” Vương Khạm Kiết không ngu…. Không nhiên được nhận nhiều vũ khí như vậy cần phải có cái giá của nó.
“ Một nửa là quà cưới của nhà ta dành cho Miêu Trại, một nửa là các ngươi vay mua từ từ trả trong mười năm, thế chấp cần con trai lớn của ngươi đến Đại Việt làm con tin” Ngô Khảo Ký rất thẳng thừng không cần che lấp.
“ Ta có thể thử thứ này?” Vương Khạm Kiết chưa trả lời mà muốn kiểm hàng.
“Cứ việc” Ngô Khảo Ký nói.
Bọn người Miêu thử thật máu tanh, là người thật mặc giáp cho đồng đội cầm vũ khí Miêu chơi thử.
Rất may giáp này rất cường cho nên chịu được, không thằng thử đi bán muối rồi.
Vương Khạm Kiết hừng hực ánh mắt gật mạnh đầu đồng ý vụ thương lượng này.
Hắn có hai đứa con trai một mười lăm tuổi một mười tuổi, đứa 15 cực giống hắn khoẻ mạnh tinh ranh . Vương Khạm Kiết rất yêu thương, đứa 10 tuổi có vẻ hơi đù.
Nhưng đi làm con tin không phải đi chết. Giao dịch kiểu nầy đã quá đủ thành ý thật tâm hợp tác của người Đại Việt cho nên hắn không sợ hãi lo lắng con trai an nguy, có vũ khí như vậy trong tay hắn cái chức Vua Miêu không tuột. Đã là Vua Miêu sẽ rất nhanh có vàng bạc chuộc con trai về.
Nhưng hắn nào biết, tương lai vị con trai này mời về Miêu, vái về Miêu hắn không chịu về. Nhưng thôi đó là chuyện tương lai. Còn lúc này Vương Khạm Kiết đang hưng phấn nhìn Ngô Khảo Ký mà nói.
“ 5-7 ngày tập đủ hai vạn”
Nói láo thì nói láo vừa vừa thôi, tập thêm 5000 người cho đủ 1 vạn đã mất 10-15 ngày, Tập một vạn năm ngàn người thời gian còn rút đi. Ngươi nghĩ ai cũng là trẻ con.
Nhưng Vương Khạm Kiết cười khổ giải thích mọi người mới hiểu. Đây là tập tính của người Miêu các trại tuy tách nhưng quan hệ rất gần chiến tranh chinh phục nhau là có nhưng không phải diệt tộc chiến tranh.
Giữa người Miêu với người Miêu rất trọng chữ tín, đó là văn hóa tín ngưỡng của họ, nếu đã thề trung thành với một Vua Miêu thì các Trại sẽ không phản đâu dù chết, nhưng muốn họ thề trung thành thì phải đánh phục.
Nếu hai thế lực sàn sàn nhau đánh phục thế nào được? Cho nên việc thu phục các trại Miêu mệt và tốn thời gian.
Nhưng với sức mạnh quá chênh lệch thì đánh phục một Trại Miêu lại dễ, tất nhiên chỉ người Miêu đánh phục người Miêu mới được, nếu là người ngoài thì khó lắm khó lắm.
Giống như trại Vua Mèo ở vùng cao Việt Nam vậy. Cứng vô cùng, nằm giữa Tưởng Giới Thạch và Pháp nhưng không sợ ai, không theo ai.
Tất nhiên Miêu cũng có Miêu này Miêu nọ nhưng đang nói về phần đa là vậy vì đó là tập tục.
Đó là lý do vì sao khi Vương Khạm Kiết có được vũ khí quá mạnh thì hắn đám vỗ ngực tuyên bố hùng hồn không đau lưỡi như vậy, vì hắn là người Miêu cho nên biết tập tục đó. Thậm chí nhiều Trại Miêu chỉ cần Vương Khạm Kiết diễu binh không cần đánh thì nơi đó cũng hàng phục nguyên trung thành thôi.
— QUẢNG CÁO —
Ngô Khảo Ký giật mình, thật là lắm tập tục lạ, nếu biết khai thác sẽ có rất nhiều lợi dụng, hắn đang nhìn về người Mèo ở Đại Việt cần phải cận thận đối đãi vì sau này rất nhiều miền núi phía Bắc, Tây Bắc sẽ lọt vào tay Ngô Khảo Ký đấy.
Vương Khạm Kiết cũng là người quyết đoán, giao luôn nàng dâu, nhận luôn dưới núi mang lên 1000 bộ áo giáp,đao kiếm, còn pháo hắn chưa lấy được vì càn con tin mang đến.
Lễ cưới xin gì giờ này, phong tục gì giờ này, theo Đại Việt phong tục đi. Đưa dâu đến tận cửa ném đấy chạy về. Tất nhiên Ngô Khảo Ký không làm vậy, hắn nói đến lúc nào Lý Càn Nhân chính thức đến đây làm …. Quốc Vương thì sẽ thực hiện đúng lễ cưới lớn theo nghi thức, giờ thì tạm mang Vương Sùng Ni về Đại Việt chăm sóc dạy bảo.
Hai bên cứ thế thống nhất.
Vương Khạm Kiết cử tạm chục tên thị vệ cho Vương Sùng Ni, hứa hẹn ngày mai sẽ đưa mẹ nàng cùng một ít người hầu tới.
Vương Khạm Kiết chơi bời đóng gói luôn cả vợ mang đi để chăm sóc hai đứa con, dĩ nhiên chắc là Vợ này la vợ nào đó, có lẽ là thiếp theo kiểu người Đại Việt là mẹ của Vương Sùng Ni thật nhưng chưa chắc là mẹ của đứa con trai cả.
Ngô Khảo Ký đồng ý, như vậy tốt nhất, đứa trẻ xa nhà không có mẹ đi theo rất khó tránh tổn thương.
Vương Sùng Ni khóc lóc một hồi nhưng được cha nàng dỗ nên cũng ngậm ngùi theo mấy thị vệ người Miêu về doanh Đại Việt. Tất nhiên công lao phần lớn lại là Lý Càn Nhân dỗ nàng, ở chỗ hắn quá nhiều đồ chơi lạ, hắn mô tả đến sinh động không ngừng làm cho Vương Sùng Ni bị thu hút mà cũng muốn đi chơi, dù gì ngày mai mẹ nàng cũng đến đến cho nên không quá khóc nữa.
Vương Khạm Kiết rất quyết đoán mang đi 1000 bộ chiến giáp trang bị.
Ngô Khảo Ký nhìn theo thấy được thằng này rất có tố chất nhưng cũng … khá dễ qua mặt, cái chính chỉ cần không có lòng khinh thường người Miêu thì rất dễ hoạt động lén lút với đám người này.
Ngô Khảo Ký mắt đảo tròn tính toán bắt đầu âm người khế hoạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.