Chương trước
Chương sau
Người Mèo thật có thông minh nhưng là thông minh vặt thôi không phải IQ họ thấp mà là cả đời họ sống trên núi, tuy cũng có đông nhưng lại là những quần thể trại độc lập, tranh đấu cũng là quẩn quanh ở mức ấy. Cho nên lắt léo chính trị, mưu mô lợi ích họ không quen.
Chính vì vậy người Mèo luôn bị người hán lừa lọc, luôn bị tổn thương dẫn đến tình trạng đề phòng với bên ngoài.

Cho nên dù mạo hiểm quyết định hợp tác cùng người Việt nhưng họ có phép thử của riêng mình.
Người Hán coi người vùng Quảng Tây Quảng Đông là man ri mọi rợ. Đám khốn ấy coi mình là thượng đẳng và gọi các dân tộc tứ phương là man, mọi, ri, toàn là những từ miện thị. Ngay như dân tộc Tráng rất mạnh ở Quảng Tây biết họ gọi Tráng này có nghĩa gì không?
Không phải cường tráng đâu đừng hiểu nhầm. Người Hán đặt tên sắc tộc Tráng này nhằm miệt thị, để viết chữ Tráng này có một bộ Cẩu (chó) cung một bộ Nhi ( trẻ con) nếu nhìn chữ mà hiểu thì miệt thị là chó con. Khủng khiếp miệt thị dân tộc khác. Mãi tới Trung Hoa Dan Quốc thời mới đổi thành Tráng của từ khoẻ mạnh.
Lại nói người Mèo lúc này không chữ viết cũng là lũ Hán ban tặng ( ta cũng bị vậy).
Trong tâm thức người Miêu vị vua đầu tiên của họ là Xi Viu người lãnh đạo toàn bộ cõi nam này các dân tộc chống lại sự xâm lăng của người Hán du mục phương bắc.
Tất nhiên các tộc người phương nam không ít người thờ XiViu. Có lẽ vị này đã lãnh đạo cộng đồng nhiều tộc ở phương Nam đánh với tộc Bắc là tiền thân người Hán cho nên mới có hiện tượng này. Dĩ nhiên cũng có nhiều tộc Việt tham gia trận Trác Lộc trong truyền thuyết đó. Nhưng tuyệt không nghe mấy về Xi Viu quan hệ gì tới hai tộc Âu Lạc ở rất sâu phía nam. Có lẽ vì địa lý cách quá xa đi cho nên chúng ta không có tham gia cuộc chiến này.
Trong cuộc chiến đó Xi Viu thất bại dẫn đến hệ quả người du mục đi vào trung nguyên dẫn đến độc bá của người Hán coi rẻ chủng tộc khác.
Sao bọn hắn không tự nghĩ lại gốc gác của mình ở đâu? Trong lúc bọn hắn còn lang thang ăn lông ở lỗ trên thảo nguyên thì người mà chúng gọi là Nam Man trong đó có Miêu tộc lại là người ở vùng Trung Nguyên ngày nay cày cấy thóc lúa văn minh rực rỡ.
Bọn chúng dựa vào có ngựa có sức chiến đấu mạnh, cướp giết đốt phá, huỷ đi văn tự của vô số tộc, huỷ đi văn minh của bao nhiêu bộ, ăn cắp bao nhiêu tinh hoa văn minh của những người sau này chúng gọi là Nam Man.
Đúng thật là không tưởng tượng nổi tráo trở, nhưng thôi phải chịu. Lịch sử là do kẻ chiến thắng biên lên.
Không cần trách móc nhau lúc này nhưng mà thực rất bực mình, người Miêu không văn tự đàm phán toàn đàm phán miệng không văn bản ký kết.
Việc này rất bất tiện, nhìn về cô bé tên Vương Sùng Ni có chút suy nghĩ, nếu phổ biến latinh ở đây cũng được, chữ latinh có khả năng ghi lại rất nhiều ngôn ngữ, cho dù không thể ghi 100% vì cần nghiên cứu thích hợp các cụm chữ cái để thể hiện các âm vực đặc biệt của từng dân tộc, nhưng ghi lại tầm 70-80% số từ thường dùng là có thể. Nếu làm được điều này đã đánh bại được người Hán ở đây trong cuộc chiến văn hoá. Nói cho cùng chữ Hán rất nhiều hạn chế trong việc phiên âm chữ các dân tộc khác.
Đàm phán văn bản miệng lấy tin nhau làm chính, cái này rất khó. Thôi thì cứ làm vậy thôi.
Như đã nói người Miêu sau nhiều năm bị Hán lừa quá thảm, cho nên cũng đúc rút ra một bộ kinh nghiệm , test thử thái độ đối phương.
Người Miêu biết người Hán coi thường tộc mình cho nên nếu đề cập thông hôm sẽ bị từ chối hoặc bị khinh bỉ, những nhân vật quan trọng của Hán tộc sẽ không cưới Nam Man trong mắt họ. Chúng chỉ cử ra các loại thế thân này nọ để làm việc này. Nếu rơi vào ba trường hợp trên người Miêu sẽ biết nguy cơ bị lừa rất cao cho nên sẽ rất phòng bị thậm chí từ chối hợp tác.
Thế nên vấn đề thông hôn được đặt ra đầu tiên.
— QUẢNG CÁO —

Tất nhiên nhân vật thông hôn mà người Miêu hướng tới là Ngô Khảo Ký hoặc Ngô Khảo Tích.
Nhưng mà hai lão đại nhân nhìn cô bé 7-8 tuổi ngao ngán, họ đến sợ người Miêu rồi.
Cho nên Lý Càn Nhân được đưa ra bàn.
“ Biết ngay các ngươi bọn người này luôn khinh thường người Miêu, chỉ muốn lừa người Miêu chúng ta. Hừ hừ” Vương Khạm Kiết đập bàn nổi giận ầm ầm muốn bỏ đi.
“ Hừ kinh thường , ngươi biết hắn là ai không? Hắn cưới con gái Miêu Trại các ngươi chính là thiên đại phúc phận của các ngươi, sao ngươi dám nói coi thường?” Ngô Khảo Ký không vừa, tình thế này không phải nhuyễn cần cầu người, hắn không thể để bị đối phương khí thế ép. Đối với người Miêu không nên quá đàn áp nhưng không thể dung túng.
Cho nên hoi Vương nổi giận thì Ký còn nổi trận lôi đình gấp mười lần chỉ vào Vương Khám Kiệt quát mắng.
Cẩm Y Vệ đồng loạt như đếm cùng bước lên ba bước tay đặt vào cán đao cúi người tư thế chờ lệnh xuất thủ. Mười bảy bẻ gãy sừng trâu, đám nghé con này đang trong giai đoạn trẩu tre muốn chiến đấu thể hiện, sự hung hăng là lộ rõ. Ánh mắt hung hãn vô cùng.
Chúng quá tinh nhuệ phản ứng quá nhanh khiến tinh anh Miêu tộc lúng túng không kịp phản ứng, kẻ tiến lên người lui xuống kẻ chạy đến bên Vương Khám Kiết bảo vệ , hơi loạn.
“ Hắn là ai?” Vương Khám Kiết chùng lại giọng hạ xuống.
“ Vua của Đại Việt” Ngô Khảo Ký không nói nhiều.
“ Lừa người, Vua Đại Việt sao lại có thể cưới con gái ta” Vương Khám Kiệt không ngu , người này nhìn ra đứa bé này luôn nép nép nghe lời Ký không thể là Vua Đại Việt.
“ Hắn chính là Vua Đại Việt lúc này, sau đó vài năm sẽ đến đây làm Vua vùng Quảng Tây này , ngươi cái lãnh thổ chỉ là một vùng nhỏ nhỏ trong Quảng Tây” Ngô Khảo Ký lúc này không cần phải khách khí.
“ Không hiểu” Vương Khạm Kiết nói thật, thứ này quá rắc rối.
Thật Ngô Khảo Ký cũng không biết phải giải thích thế nào.
Đúng lúc này Lý Càn Nhân nhảy ra:
“ Ta lúc này tạm là Hoàng Đế Đại Việt, sau này ta nhường Hoàng Đế vị cho anh rể ta Đông Hải Vương , sau đó ta đến vùng đất này làm Vương”
Lý Càn Nhân tự tung tự tác nhưng cách nói của hắn dễ hiểu hơn nhiều. Nhưng có một vấn đề trong cách nói, Lý Càn Nhân hắn muốn làm Vương ở Quảng Tây không làm đế. Tuổi nhỏ có thể thông minh vây? Hắn tự nghĩ hay ai giáo hắn? Tất nhiên vươn hay đế đối với Ký chỉ là danh xưng , Quảng Tây khó tránh được ảnh hưởng nặng nề từ Đại Việt đó là tránh không khỏi.
— QUẢNG CÁO —
Danh xưng nó cũng quan trọng danh bất chính ngôn bất thuận. Nhưng danh xưng đôi khi cũng chỉ là hư. Sức mạnh mới là tuyệt đối. Đừng hiểu ngắn hai từ sức mạnh , có thể là sức mạnh quân sự nhưng cũng là sức manh tổng hợp của dân số, kinh tế, khoa học, văn hoá.
“ Đã hiểu, vậy là sau này ngài sẽ là vua nơi này?” Vương Khạm Kiết cũng thay đổi thái độ có cung kính hơn nhiều với Lý Càn Nhân.
“ Chính Xác” Lý Càn Nhân vểnh mặt nhưng do dự, hắn phải cưới cô bé đi chân đất bẩn bẩn này sao? Bé tí biết cưới xin là gì hắn nghĩ cưới là đem về nhà chơi cùng nhau. Haizzz chơi với đứa bé chân đất bẩn bẩn.. cũng không sao Đai Việt đi chân đất đứa bé rất nhiều.

Thật ra Lý Càn Nhân trước kho đến đây đã được Ngô Khảo Ký giáo rất kỹ. Nếu muốn sau này đứng vững quản Quảng Tây thì không những phải quan hệ tốt với người Tráng ở đồng bằng mà người Miêu ở Miền núi cũng là một thế lực rất quan trọng. Thông hôn là bắt buộc, và là cách nhanh nhất nối gần quan hệ. Nhưng con cháu muốn kế nghiệp phải là người Thuần Việt. Lý Càn nhân cái hiểu cái không ngoan ngoãn nghe lời.
Ký lại dặn, không được tỏ ra khinh thường dân tộc khác, họ có vẻ không hiểu biết như chúng ta bởi lẽ họ nghèo không được học hành đầy đủ, nhưng điều đó không có nghĩa họ không thông minh. Chỉ cần cho bọn họ học tập tử tế thì họ sẽ không thua kém chúng ta, cho nên không được khinh thường bất kỳ dân tộc nào nếu không sẽ chuốc họa. Điều này Lý Càn Nhân nhớ kỹ trong đầu vì Ngô Khảo Ký rất nghiêm túc dặn dò.
Cho nên lúc này ánh mắt Lý Càn Nhân nhìn cô bé người Miêu không hề khinh thị, chỉ là hơi băn khoăn chuyện chân đất mà thôi. Nhưng mà nghĩ lại dù sao đem về nhà chơi cùng thôi, bắt dửa chân sạch đi dày dép là được. Có thêm bạn chơi là vui rồi, ở trong cung chỉ có mình hắn là trẻ con… thật chán quá.
Sặc, nếu Ngô Khảo Ký biết ý nghĩ này trong đầu của Lý Càn Nhân chắc sẽ đứng không vững quá.
Nhưng Vương Khạm Kiết vẫn rất bắn khoăn vì hắn không thể xác định chuyện này là thật là giả. Lúc này chỉ có thể dựa vào phán đoán mà thôi. Điểm Vương Khạm Kiết đánh giá cao nhất đối với đám người Đại Việt đó là ánh mắt của họ không hề tỏ ra coi thường người Miêu, cái này giọng điệu, lời nói có thể giả, ánh mắt rất khó giả.
Thật ra thì Ngô Khảo Ký đã dặn dò mọi người từ trước. Ngô Khảo Tích thì đi cùng Ký nhiều cho nên cũng học được điều này và nhiễm. Đám Cẩm Y Vệ thì nhìn người chính là nhìn bia tập bắn, tập chém, bọn hắn không có phân biệt người dân tộc nào để khinh thị hay không khinh thị, đối với bọn hắn, ngoài Ngô Khảo Ký và Lý Từ Huy ra thì tất cả đều là bia.
Cứ như vậy chuyện đính hôn coi như hoàn tất, còn việc dạm ngõ, tặng quà cưới làm lễ …. Theo phong tục Việt hay Miêu… bàn sau. Tuy nhiên dạm ngõ được thôi… làm luôn… trâu bò dê số lượng, vàng bạc số lượng… vũ khí số lượng. Đập choáng người Miêu.
Sau việc này thì đàm phán tiếp theo các sự kiện diễn ra xuôn xẻ hơn, hai đứa trẻ thật sự đi chỗ khác chơi, ở đây không có việ của bọn họ. Vương Sùng Ni cũng không hiểu cưới là gì, nàng cũng nghĩ là có thêm bạn chơi sạch sẽ người dưới núi mà thôi. Trên này là nhà nàng cho nên Ni đang hướng dẫn Nhân chơi mấy trò của trẻ con người Mông.
( Miêu là cách gọi của người Hán áp cho người Mông, nhưng cũng may không có quá nhiều miệt thị trong đó. Thực tế người Mông tự xưng mình là Mông. H’ là người Mông là tên dân tộc. Nhưng trong truyện tác để Miêu chữ để dễ phân biệt cùng người Mông ở Đại Việt, bởi vì Miêu không quá miệt thị cho nên tác sẽ dùng… cảm ơn đã hiểu).
Lúc này mọi người đàm cứ đàm Ký đang hồn du thiên địa suy nghĩ vấn đề gì đó. Bỗng nhiên hắn đập bàn cười “ Đã nghĩ ra…. Ha ha ha ha”
Cả đám Cẩm Y Vệ thấy Ký đập bàn thì lại xoạt một cái tiến lên, đao ra vỏ hai tấc.
Cận vệ Miêu tộc cũng xoắn suýt cả lên. Lý Càn Nhân đang chơi thì sợ hãi bẹt cái ngồi vũng bùn làm Sung Ni cười nắc nẻ.
“ Không có gì không có gì ta đang nghĩ chuyện khác bất chợt vui vẻ … các ngươi tiếp tục đàm… xin lỗi .. xin lỗi…” Ngô Khảo Ký cười khan.
Thật hắn mất hôm rồi vẫn thắc mắc Tống lấy đâu ra gan đó dám hợp cùng Lưu Kỷ vây công Đại Việt, Tống Béo có công nghệ rác thì gan teo bùng nở ra? Không đúng. Không có lò cao than cốc, cái bể thổi lại hàng tã thế kia còn lâu mới làm ra trò gì. Làm sao chúng dám vuốt râu hùm Đại Việt?
Cứ cho là mùa đông Bắc Nguyên khó xuất quân, nhưng đó là khó, nếu quyết xuất quân có khi còn lợi hơn cả mùa hạ. Đơn giản sông Hoàng Hà đóng băng, đủ dày thì Thiết Kỵ Bắc Nguyên có thể ào ạt tiến vào Hà Nam, đến lúc đó quét một vòng có mà Tống Béo đi đời.
— QUẢNG CÁO —

Cho nên suy tư mấy ngày Ngô Khảo Ký cũng ngộ ra, công nhận Tống vẫn có mặt này hay, văn quan dẫn quân đánh nhau không được nhưng bố trí âm người luôn rất có một đạo.

Ngô Khảo Tích nhìn Ký ai oán, ngươi tới nơi không làm việc thì thôi, ngồi đó hồn du thiên địa cũng được, đừng hơi chút là phá người chứ.
Vương Khạm Kiết thì cho rằng, ngài bớt doạ người đi, Miêu người tim nhỏ a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.