Chương trước
Chương sau

Lúc liên quân phe đồng minh chiến hạm đội lọt vào Biển Hồ cũng là lúc Cụ Lý Thường Kiệt quét một lượt đi sau đó lại quét một lượt về cái bờ biển này sau đó về đến Điện Thành. Quân Chiêm Thành đang sợ hãi theo dõi động tĩnh hạm đội Lý Thường Kiệt sẽ đổ bộ ở đâu còn tìm đường chạy làm gì có thời gian cứu viện Anak Đê.
Quan trọng là Anak Đê chỉ là bị bọn họ lợi dụng.
Lúc này rõ ràng liên minh bộ lạc Ê đê chia làm hai, một thuộc cao nguyên đã theo liên quân phe trục đi đánh Tây Khmer, một là đồng bằng nơi Mị đang lãnh đạo.
Dĩ nhiên đám Ê Đê cao nguyên mới được coi là đồng minh. Mị chỉ là bị lừa dối , bị kéo vào chuyện này, thậm chí Mị còn không biết có một khối liên minh chống bố chính như vậy.
Thậm chí Chiêm thành còn hi vọng Bố Chính chiếm Điện thành. Vì chiếm Điện Thành thì phải trấn giữ. Thử hỏi Hải Vân đèo có bao khó đánh. Nếu quân Bố Chính xuống đồng Bằng Điện Thành sẽ thành cô quân. Lúc đó liên minh phe trục tụ quân một đòn đánh nát sẽ tiêu hao không ít sinh lực quân Bố Chính.
Cho nên ấy à ngay cả Lý Thường Kiệt không đánh nghi binh thì Chiêm Thành khả năng vẫn không cứu.

“ Ha ha Nhật Trung lão đệ cưới đi thôi” Lý Thường Kiệt nghe chuyện thì cười lớn mà nói.
“ Ngươi đi mà cưới, già rồi vẫn cái nết trêu người” Lý Nhật Trung trừng mắt quát.
“ Không phải ta không được thì ta cũng dám cưới nàng dâu này” Lý Thường Kiệt đùa dai, thậm chí chuyện thân thể ông không nguyên vẹn ông cũng không ngại nói.
Thật là một người rất bằng phẳng sảng khoái.
“ Xin lỗi, ta không cố ý” Lý Nhật Trung giật mình.

“ Không sao, ta không để ý, nhưng ta không nói đùa mà là nói thật.” Lý Thường Kiệt nghiêm túc lại.
“ Ngươi lại mưu đồ gì, nói rồi đừng nhắc lại chuyện này. Không cưới không cưới” Lý Nhật Trung xoa tay.
“ Lão đệ nghe ta nói đã, nếu ta nhớ không nhầm thì năm ta vào cung chức Hoàng Môn Chi Hậu thì ngươi mới năm tuổi còn lăng quăng theo ta chơi đùa”
Lý Thường Kiệt hồi ức, thì ra hai lão này cũng quan hệ không thường.
“ Chuyện cũ không nhắc lại” Lý Nhật Trung có vẻ xấu hổ.
“ Được rồi tính ra ta năm nay 63 tuổi sắp thất thập cổ la hy. Nhưng ngươi mới 47 -48 a còn rất trẻ.”
Lý Nhật Trung muốn nói nhưng bị Lý Thường Kiệt ngăn lại.
“ Nhiều lần Họ Ngô Người nói ta sao không chuyển lại Họ Ngô, họ Ngô trước sau cũng quốc tính. Nhưng ta không chuyển được. Ta nhớ tới tiên hoàng, nhớ ân đức của ngài, đây là ngài ban cho ta đổi không được”
Lý Thường Kiệt nhìn ra phía biển gương mặt hồi ức, trầm ngâm suy nghĩ.
“ Chuyện đã đi đến nước này Ngô gia không thể quay đầu. Nhưng mỗi lần nghĩ lại ta thật cảm thấy có lỗi với tiên hoàng người. Ngươi nghĩ xem xuống dưới đó ta sẽ nói gì cùng Tiên Hoàng?”
Lý Thường Kiệt hiếm khi bộc bạch, hiếm khi tỏ ra trạng thái dằn vặt như vậy.
“Ngươi là dòng chính của Thái Tông bệ hạ, nếu ngươi thực sự tuyệt hậu thì ta ăn nói ra sao khi gặp người?”
Thì ra Lý Thường Kiệt nhắc ở đây tiên Hoàng là Lý Thái Tông cha của Lý Nhật Trung cùng Lý Nhật Tôn( Lý Thánh Tông).
“ Nay Ngô gia đã làm đến bước này Ngô Khảo Ký hắn muốn tạo một nơi an thân lập quốc cho Lý gia . Nhưng ta cũng muốn làm như vậy với ngươi. Tình cảm hai người chúng ta chẳng nhẽ ta không nghĩ đến”
“ Nhưng chẳng nhẽ ta đẩy ngươi đi Quảng Tây tranh chấp cùng Lý Kế Nguyên, Lý Càn Nhân? Ngươi cái mặt mo này đi được không? Chẳng nhẽ ta nói Ngô Khảo Ký vô lý do diệt đi Thân Cảnh Phúc? Nó là cháu ruột ngươi đấy, chẳng nhẽ phải giết luôn em gái Bình Dương của ngươi?”
“ Cho nên ta nghĩ đi nghĩ lại chỉ có phương nam thích lợp Lý gia nhánh của ngươi.”
“ Lão đệ, ngươi nghe lão ca một lần, cơ hội chỉ có một thôi. Ngô Khảo Ký hắn đã hứa cho Quảng Tây triệu dân, Đại Việt có bao nhiêu triệu , lão ca có muốn giúp ngươi ở phương nam cũng chịu không giúp được.”
“ Nhưng đây là cơ hội, cưới Mị thu phục Anack Đê người ở đồng bằng thậm chí là cả cao nguyên, đứng vững ở Điện thành mở rộng ra đồng thành. Lão ca còn sống ngày nào hỗ ngươi ngày ấy”
“ Ngươi biết tỉ lệ sinh đẻ của Bố Chính bao cao? Có bệnh viện bao nhiêu trẻ em sống khoẻ mạnh. Ngươi tưởng tượng nếu Từ Huy nó phát triển bệnh viện khắp Đại Việt một măm có thêm bao nhiêu sinh linh?”
— QUẢNG CÁO —

“Ngươi chỉ cần vất vả 10 năm, ta cho ngươi triệu người Việt làm gốc, không 1,5 triệu , cho ngươi chiếm đất chăm lập quốc… hai mươi năm sau con trai ngươi lớn… có chỗ an thân lập nghiệp”
“ Ta xuống suối vàng cũng dễ ăn nói với Tiên Hoàng a”
Cụ Kiệt dưng dưng hai hàng lệ rơi.
Lý Nhật Trung cũng khóc, hắn nhớ cha già mà khóc, đời này tuyệt hậu là bất hiếu, hắn không muốn thành người bất hiếu a.
Nhưng nếu sinh con thì rất phiền hà hắn là dòng chính Tông Thất con hắn sống nổi không?
Nhưng giờ Lý Thường Kiệt đã bộc bạch chân tình. Cơ hội này… hắn cảm ơn Ngô gia. Vì nếu là một họ khác thay thế Ngô Gia vị trí lúc này đố mà Lý gia có được kết quả như vậy.
“ Nhưng ta còn phải hỏi ý kiến Lý Từ Huy, hắn và Mị có thù đấy giờ ta cưới Mị thành mẹ kế nàng, Từ Huy hắn không hài lòng…”
Lý Nhật Trung sốt sắng, ngón tay già vân vê đến bật tung cả râu đã bán rẻ nội tâm trâu già muốn gặm cỏ non của hắn.
Sợ Lý Từ Huy là cớ , muốn Lý Thường Kiệt đứng ra giàn xếp hộ hắn với Lý Từ Huy là thật.
“ Phía cháu dâu bao ở Lão Ca , để lão ca lo”
Lý Thường Kiệt sảng khoái.
“ Cảm ơn Lão ca, cái này lập đế lập quốc ta không cần. Con cháu của ta nếu được kế thừa chức Vương của ta đủ làm ta mãn nguyện. Đất chiếm được lập thành châu Lộ, xin cho con cháu ta một lộ lập thân là đủ. Chiêm thành nơi đó Lão ca yên tâm, đời này còn chút sức ta sẽ đánh xuống” Phụng Càn Vương rất nghiêm túc vái tạ Lý Thường Kiệt một vái.
“ Nào Nào.. không cần làm vậy. Lập Vương là chắc chắn, lập đế cũng không sao cái ấy để tương lai bọn trẻ làm. Có điều này nói sợ đệ phật ý.” Lý Thường Kiệt đỡ Phụng càn Vương mà nói.

“ Lão ca mời nói”
“ Mị … khụ khụ à không đệ muội dù sao lời nói một chiều, có câu tri nhân tri diện bất tri tâm. Cái này lời nói cần kiểm chứng. Cẩm Y Vệ có biện pháp ôn hòa cho chuyện này, nhưng đệ muội sau này là Vương Phi. Đó vẫn là mạo phạm cho nên cần lão đệ ra mặt thuyết phục và chính lão đệ tự tay thực hiện… ngươi xem thế nào?” Lý Thường Kiệt thâm tường.

“ Được, cứ như vậy tốt nhất”
“ Vậy lão ca đi thôi, để ngươi tiện trò chuyện cùng… đệ muội”
“ Lão ca mời” Lý Nhật Trung rất dứt khoát.

Lý Thường Kiệt đi ra khỏi lâu phòng, ông đi một đoạn xa, lại một đoạn xa, chú ý quay lại quan sát không có người nào theo thì vẫy đám thân binh biến mất.
Thò tay áo lau lại lão nhãn.
“ Phù, diễn thật khổ… Ngô Khảo Ký ơi là Ngô Khảo Ký đến lúc nào bộ xương già của lão mới được yên đây.. đã 63 tuổi rồi” Lý Thường Kiệt than thở trong lòng nhưng mặt ngọc tươi như hoa long hành hổ bộ bước đi.
Thì ra trước đây Ngô Khảo Ký đã có ý cho đất phương nam Chiêm Thành cho Lý Nhật Trung, vấn đề đó là đánh được giữ không được, để Lý Nhật Trung mãi ở Bố Chính không ổn, cho dù ông ta có thật tâm không quan đến chính sự nhưng sẽ có nhiều kẻ lợi dụng ông ta làm bừa đến lúc đó mệt. Dù sao cũng là cha vợ rất khó ra tay.
Không có dân thu phục Chiêm thành luẩn quẩn không giải quyết được, chờ mười năm đủ dân để di chuyển chiếm Chiêm Thành thì mười năm đó không biết bao chuyện xảy ra.
Nhưng giờ hay rồi, cơ hội trời ban, vừa đủ đẹp.
Vậy là cụ Kiệt nặn ra hai hàng nước mắt thuyết phục Lý Nhật Trung, Ảnh Đế. Ngô Khảo Ký có khi gene từ đây mà ra. Khụ khụ khụ.

Ờ thì ngày hôm sau đột nhiên Phụng Càn Vương râu ngắn hẳn, ria mép càng tỉa tót chính chu, nhìn như trẻ qua chục tuổi. Lại thêm gương mặt hồng hào rất ưa nhìn nói thật nếu không nhìn vài sợi râu bạc khó mà biết hắn 46 tuổi chỉ nghĩ rằng 38-40 thôi.
Bên cạnh ông mãnh hồi xuân này là H’Gauren Drah Mị mặc quần áo cung đình nữ giới Đại Việt có phần hơi câu nệ đi bên cạnh .
Mặc đồ cung đình đại Việt mới thấy con mén này xinh thật, người đẹp vì lụa không giả.
Vì tránh đêm dài lắm mộng đêm qua Lý Nhật Trung đã thỉnh giáo Cẩm Y Vệ phương pháp tra hỏi bằng ma toé đá. Dĩ nhiên H’Gauren Drah Mị khai sạch sành sanh, cũng nói luôn là gặp Lý Nhật Trung vừa bị vẻ ngoài chinh phục lại bị trí tuệ của Lý Nhật Trung Chinh phục.
— QUẢNG CÁO —

Phụng Can Vương hư danh lòng sung sướng nổi lên, cái không nghe Cẩm Y Vệ cởi trói cho Mị thị lúc nào không hay.
Trong cơm phê pha… đủ hiểu nhất là ông tướng Nhật Trung cởi mặt nạ phòng độc cũng hít luôn mấy hơi.
Thế là gạo thành cơm, nhão nhoét cả.
Thật là.
Nhiều chuyện cẩu huyết quá khó nói nên lời.
Đừng đùa là tác láo, H’Gauren Drah Mị đầu tiên có sẵn ham muốn đồng bằng văn minh, nơi này chỉ có Bố Chính và Chăm.
Chăm văn hoá gần với Ê đê thật nhưng không được gọi là tiến bộ.
Một người như H’Gauren Drah Mị là thuộc dạng ưa khám phá, nếu không vậy đã không từ núi cao quyết xuống đồng bằng.
Đã ưa khám phá thì thích cái mới, Chiêm thành cũ , văn hoá không cao. Cho nên nàng hướng là hướng văn hoá Đại Việt mà cụ thể ở đây là văn Hoá Bố Chính.
Nhưng nàng tiếp xúc được có mấy ai đâu, thương nhân Bố chính thân phận thấp lại cũng không mấy đặc biệt người. Quân sĩ ở Hải Vân Đèo. Thôi đi mấy năm trước hai bên vừa chém nhau.
Cho nên người đàn ông nàng gặp đầu tiên mà tước vị cao nhất, có bề ngoài ưa nhìn nhất, có trí tuệ nhất chính là Phụng Càn Vương, tuy có hơi già nhưng trong chiến giáp uy mãnh Bố Chính lại có mị lực của đàn ông thành thục. Thêm vào đó người đàn ông này lại là người duy nhất cứu mạng được nàng, cứu mạng được jian của nàng. Cả đống cái nhất không đổ mới lạ.
Về phần Lý Càn Vương , hắn ưa nhìn là thật, mấy thằng đẹp trai hay đi với nhau, chơi với nhau. Đôi bạn cùng tiến Lý Thường Kiệt Phụng Càn Vương.
Lại nói ở đỉnh địa vị xã hội lâu, Càn Vương của đại việt, khí chất của hắn, mị lực của hắn đâu có thấp? Thượng vị giả trong máu mà. Cho nên thu hút người là bình thường. Ví như Ký có 40 -50 vẫn hút khách đều.
Cho nên cái chuyện cẩu huyết này đã xong.
“ Thái Sư vạn an” H’Gauren Drah Mị nhún người lễ cái.
Giật mình…
Rất Đại Việt. Có lẽ bọn nô tì của Lý Nhật Trung mới chỉ giáo đi.
“ Khụ Khụ… đệ muội khoẻ”
Lý Thường Kiệt hồi lễ, chuyện hoang đường tối qua lão biết hết, lão nắm trong tay cẩm y vệ, có gì qua mắt được.
Lão đệ rất được, Lý Thường Kiệt hâm mộ.
“ Ha ha ha ngại chết thôi” đột nhiên nghe đệ muội hai chữ H’Gauren Drah Mị cười lớn thẹn lên.
Lộ tẩy nhé nữ vương Ê Đe, nàng vẫn rất dã theo phong cách người Ê Đê.
Lý Nhật Trung thì thầm nhắc nhở : “ Lễ tiết lễ tiết.. thục nữ”
Che miệng xấu hổ cười duyên.
Lý Thường Kiệt mệt mỏi không muốn xem hai người này mà đi thẳng.
“H’Gauren Drah Mị nữ vương. Ngươi lúc này có nên giải thích trấn an bộ hạ một chút chúng ta sau đó còn thả người tổ chức lại quân đội?”
Lý Thường Kiệt dặn dò .
“ Thái sư, ta là phụ nữ có chồng không dùng chữ H’ phía trước nữa”
H’Gauren Drah Mị nhắc nhở..
Lý Thường Kiệt ôm trán. Còn chưa có cưới xin đàng hoàn đâu, các ngươi đêm qua là dã chiến đấu với nhau đó, không biết thẹn mà khoe khoang.
— QUẢNG CÁO —
“ Được rồi đệ muội, ta xưng hô như vậy cho thân thuộc, lúc này công việc rất gấp cùng quan trọng, phải giải thích cho người dân và quân ở đây hiểu rõ Bố Chính tấn công là hiểu nhầm”
Chuyện là vậy, nếu đã muốn bẻ cong sự thật thì người cầm quyền luôn có cách.
“ Thì ra con chó H’Maryam Niê làm phản sao, nó làm vậy không sợ Đại Việt đồ sát hết chúng ta ở đây?”
“ Là lũ khốn Chiêm Thành âm mưu. May mà Nam Vương dừng tay kịp lúc không chúng ta bị giết cả rồi”
“ Đáng thương em ta chết oan… lũ khốn H’Maryam Niê và Chiêm Thành”
“ Yên tâm Nữ Vương cùng Nam Vương hứa sẽ trả thù…”
“ Nhanh nhanh… Bố Chính quân phát vũ khí”
“ Là vũ khí của Bố Chính sao?”
“ Nhanh nhận vũ khí còn chuẩn bị tập hợp quân đội trả thù…”
“ Giết chết mẹ chúng nó”

“ Hunh đệ Ê Đê, chúng tha thành thật xin lỗi là bị kẻ địch che mắt mới đánh các ngươi…” Lính phát trang bị lên tiếng, bên cạnh phiên dịch liền thay hắn nói chuyện.

“ Không có gì. cái bụng ta không giận Bố Chính ngươi, nếu ta bị lừa như vậy ta cũng tấn công à. Phải giết bọn đầu sỏ tội ác”
“ Phải … giết giết…”
Dân đen rất dễ bị lừa nhất là dân đen thiếu tri thức….
Vậy là chiên tranh lại chuyển một hướng khác hắn kịch bản vốn có.
Nơi này đồng bằng dài tầm 87km rộng tầm 30km có hai thành trì lớn là Điện Thành và Đồng Thành tập trung rất nhiều người Ê đê theo H’Gauren Drah Mị. sơ sơ lược lược 1/3 dân số Ê dê đã nghe theo tiếng gọi nữ vương mà xuống đây.
1/3 Ê đê tức là 400 ngàn người, còn nhiều hơn cả dân Bố Chính cộng lại. Cũng may giải quyết bằng ngoại giao cưới xin chứ để chiếm chỗ này cùng cai quản thì Bố Chính cũng chịu.
Cái giải đồng bằng nhỏ hẹp này vậy mà nhung nhúc người Ê Đê. Không đánh bất ngờ chiếm thành không ngăn sông Thu Bồn có lẽ hai vạn quân Bố Chính còn chiến mệt mới đánh tan hoàn toàn nơi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.