Hiệp một phe tân cách Nho sĩ thắng đậm, bên ngoài vỗ tay hoan hô, đám trẻ tuổi nho với tư tưởng cách tân toàn là quan nhỏ, không được vào, nhưng thị vệ canh cổng đều báo cho họ. Kiến đám này cổ võ Lê Văn Thịnh nhiệt tình. Bọn họ hận nhất là mình quan bé không được vào trầu chính điện mà thôi.
Thị vệ là được Ngô Khảo Ký rỉ tai dặn dò đấy.
Phe bảo thủ dĩ nhiên có thể cãi chày cãi cối vấn đề này, nhưng một khi Lê Văn Thịnh lôi đại nghĩa dân tộc ra thì chấm hết, đụng vào vấn đề này sẽ rất dễ vướng danh bất trung bất hiếu bất nghĩa, toang ngay thanh danh.
Cái nữa ai cũng hiểu ngu dân dễ quản, nhưng không dám nói ra miệng, ai dám nói ra miệng câu này chắc chắn bị thiên hạ phỉ nhổ chết. Hoàng tộc không quản, Lý Từ Huy không quản, Ngô Khảo Ký không quản cứ khăng khăng không chơi chính sách ngu dân thì đám Sĩ nho điên à mà nhảy vào quản, có phải chuyện của họ đâu?
Cho nên hiệp một coi như chấm hết.
Hai bên lại căng thẳng lên dây cót tinh thần chú ý hiệp hai.
Vẫn là Lê Văn Thịnh lên tiếng.
“ Vấn đề thứ hai, Hán tự là gì? Là chữ của người Hán. Người Việt chúng ta tại sao phải dùng chữ Hán để ghi chép để học hành? Các vị đứng đây đừng nói rằng không biết mưu đồ của người Hán, ngàn năm đô hộ Đại Việt ta, xóa văn tự của ông cha ta, bắt chúng ta dùng hán tự để làm gì?”
“ Chẳng qua là muốn dùng hán tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338791/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.