‘Binh mã’ của Ngô Cẩn theo lời hô hào của hắn cũng xuất hiện.
Năm trăm hay xấp xỉ năm trăm không sai.
Nhưng đội Trưởng Cẩm Y vệ khóc taii chỗ.
Đây là năm trăm nạn dân, ăn mặt thì rách rưới, thân thể chẳng được mấy cái khoẻ mạnh, vũ khí là gạy gỗ , cây tre, lác đác mới thấy vũ khí sắt.
Năm trăm người chắc được khoảng một trăm trai tráng còn lại là ông già, trẻ em, thậm chí bé gái cũng có nữa.
Phan Đội Trưởng Cẩm Y Vệ duyệt binh xong thì khóc tại chỗ, lôi tên thuộc hạ cấp dưới đấm đá liên hồi tại chỗ trước mặt cả đám họ Ngô “binh sĩ”.
Đám họ Ngô này mắt tròn mắt dẹt không hiểu mấy vị sứ giả này đang làm gì nữa.
Nhưng ngay lúc này một đám người Mường xuất hiện từ trên núi xuống, dẫn đầu là một người phụ nữ tầm hơn ba mươi, nàng ăn mặc quần áo tộc Mường tuy cũng sờn rách nhưng vẫn được coi là gọn gàng.
Đi phía sau nàng là một đám người Mường chiến binh khá đông và khá cường tráng.
Vị đội trưởng Cẩm Y Vệ hai mắt loé lên ngừng tay đấm đá thủ hạ, con ngươi xoay tròn đánh giá.
“ Mẹ.. là Bà Tổ Cô chiếu lệnh sắc phong ta làm Thứ Sử Phong Châu…”
Người thanh niên tên Ngô Cẩn thấy người phụ nữ thì vui vẻ chạy tới khoe chiếu lệnh trong tay.
“ Bà Tổ Cô?” Người phụ nữ Mường ánh mắt thâm thuý đánh giá đám người Cẩm Y vệ, tay cầm chiếu lệnh từ con trai, nhưng nàng cũng cầm ngược.
Đội trưởng Cẩm Y Vệ ho sặc sụa, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338764/chuong-337.html