Chương trước
Chương sau
Lại nói về đám sứ giả hai tên thái giám chật vật mình đầy thương tích chạy về đến phòng tuyến của Quách Quỳ.
Việc thái giám có thể không chết mà về tới đây khiến Quách Quỳ thất vọng vô cùng, không chém sứ dĩ nhiên Liêu Đông Vương vẫn còn tỉnh táo, như vậy kế sách đồng vu quy tận đã cáo phó thất bại.
“ Ngươi nói cái gì? Liêu Đông Vương quyết chém các ngươi nhưng có người ngăn hắn, Là Đại Tướng quân của Liêu Đông Ngô Khảo Tích anh trai Liêu Đông Vương?”
Quách Quỳ tuy thất vọng nhưng vẫn tìm hiểu tin tức hỏi han kỹ càng.
“ Thưa Quách Soái, người này đúng là Đại Tướng Quân Liêu Đông, chỉ ông ta dám ngăn cản Liêu Đông Vương lúc đó” Đại thái giám lên tiếng giọng điệu cực tôn trọng Ngô Khảo Tích. Đơn giản vì Tích đã cứu hắn một mạng. Không có Tích ngăn cản thì đầu hắn lúc này treo ở Liêu Đông doanh rồi.
“ Nhanh, mau kể tường tận sự việc lúc đó, từng người từng nhân vật các ngươi biết, kể chi tiết từng lời nói, cử chỉ, hành động”
Quách Quỳ vội vàng hỏi kỹ một lần nữa.
“ Thì ra là vậy, thì ra là vậy, Liêu Đông Vương có lẽ mạnh nhưng cũng là không đến mức quái thai như vậy, bên cạnh hắn còn có một người anh trai tài năng lại điềm tĩnh, tên Ngô Khảo Tích này cũng rất đáng sợ, cũng may bọn chúng bất hoà”
“ Lại còn đánh giết trọng thần nhốt lao ngục chờ chém toàn gia Hô Luân tộc”
“ Hay... cái này rất hay...”
“ Thật đáng sợ người phương Nam, ba anh em họ Ngô vậy mà không ai thua ai, Đám này còn sống Đại Tống không yên. Cũng may lần này nếu làm tốt có thể chặt đi song Ngô”
“ Ba người mất hai, như kiềng ba chân gãy hai cái, một người khó làm nên sự... trời phù Đại Tống ta”
Đêm đó Quách Quỳ trong doanh lần đầu say một trận trong nhiều tháng qua, những tủi hổ hắn đã chịu, những khuất nhục hắn đã từng giờ đây sẽ trả hết cho đối phương.
“ Tóm lại tuy là tài năng nhưng vẫn còn quá trẻ, vẫn xung động... tốt tốt tốt”
Quách Quỳ lâm vào mộng đẹp mà ngủ thiếp đi.
Thái giám ban sư mang theo một bức mật tấu của Quách Quỳ.
Triệu Húc đọc xong thì tâm tình sung sướng vạn phần, nhưng đọc đến nội dung thứ hai thì hắn cau mày mắt trợn ngược, tức giận đến muốn giết người tại chỗ.
Nhưng Triệu Húc lần này đã thành công kiềm chế, hắn thở hắt ra một hơi, tự tay đốt đi bản mật tấu này.
Tấu chương đầu tiên nói về tình hình Liêu Đông và Quách Quỳ tự tin thực hiện chiến dịch Đồ Liêu Đông diệt Song Ngô.
Nhưng tấu trương phía sau có đoạn.
“ .... thần tự biết bản thân phạm nhiều lỗi lầm dẫn đến Thái Nguyên thất thủ, Hà Bắc lầm than, nay thần không còn mặt mũi tiếp tục sống tạm, Quỳnh lấy thân này tuẫn quốc....”
— QUẢNG CÁO —
“ ... Nhưng chuyện có trước có sau... thần không muốn người tốt bị hàm oan... Tô Đông Pha là chính nhân quân tử...”
“ ... Chuyện là có lần thần giải bày khúc mắc cùng Đông Pha, Liêu Đông Vương tuy trẻ tuổi nhưng dụng binh như thần, là kỳ tài quân sự, năng lượng không kém Chu Du, Gia Cát Lượng cổ nhân... kẻ này không diệt là mối hoạ đại Tống. Lúc ấy thần lộ ra kế sách nước dìm Liêu Đông quân lấy đồng vu quy tận, lấy thân tuẫn quốc, nhưng lại than thở Liêu Đông Vương giảo hoạt. Tụ quân An Dương mà không ép Hoàng Hà... kế của thần không thành...”
“ ... nhưng Tô Đông Pha không phải là người diệt Trịnh thị được, vì Đông Pha không có năng lực đó...”
“ ... Thần xin đứng trên phương diện quân sự để giải bày cùng Bện Hạ...”
“... Nếu thần nước chìm bờ Bắc dìm chết Liêu Đông Vương quân Liêu ắt trả thù... nhưng chúng chỉ là vô lực vùng vẫy, chỉ cần kéo dài nửa năm Liêu Đông vô lực mà tan, Đại Tống có thể tái chiếm Hà Bắc thậm chí tái chiếm Yên Vân...”
“... nhưng trong sáu tháng đó Kinh Sư nhất quyết không thể lại ở Biện Kinh, Biện Kinh có thể bị nhấn chìm bất kỳ lúc nào... nhưng Kinh Sư có thể chuyển đi đâu...”
“... Nghe nói có người kiến giá bệ hạ rời kinh về Kiến Nghiệp thành...”
“... Nhưng nếu thần thành công giết Liêu Đông Vương hay thất bại thì Kiến Nghiệp đều không thể đi...”
“... Quân Đại Liêu có thể từ Sơn Đông đánh đến Kiến Nghiệp vì chúng không cong đường nào khác vào nội địa đại Tống. Lúc đó nơi an toàn nhất để lập Kinh Sư chỉ có Hứa Xương....”
“... bắc Hoàng Hà thành bãi lày không thích hợp kỵ binh tấn công... nam Hoàng Hà sẽ là một thiên nhiên phòng tuyến, nếu Liêu Đông dám qua sông tiến đánh Hứa Xương thì chúng ta cho vỡ Đê Hoàng Hà một lần nữa dìm chết Liêu Đông...”
“... Cho nên kẻ diệt Trịnh thị tài quân sự không dưới Liêu Đông Vương lại càng hơn hạ thần... “

Nói đến đây không cần nhiều lời đã rõ. Hứa Xương vẫn thuộc phương Bắc Trịnh Châu nội địa, chỉ là lùi xa Hoàng Hà trăm dặm, địa thế lại cao không thể ngập.
Nếu chiến dịch Quách Quỳ thành công dĩ nhiên Liêu Đông đại tổn thương, nhưng Tống trong thời gian ngắn cũng khó phản công. Nhưng tốc độ khôi phục của Đại Tống sẽ cực nhanh, Liêu Đông không thể khôi phục vì thiếu nhân khẩu.
Do đó Biện Kinh thực tế không cần chạy đi đâu, chỉ cần lui về Hứa Xương là đủ. Tránh người Liêu Đông chó cùng dứt dậu bí mật tập kích phá đê Hoàng Hà bờ Nam.
Nếu chiến dịch Quách Quỳ thất bại cũng phải lui về Hứa Xương vì bờ Nam sông Hoàng Hà thành một bình chướng thiên nhiên, nếu Liêu Đông kỵ binh không muốn bị dìm chết thì cứ công qua.
Do vậy nhìn đi nhìn lại Hứa Xương an toàn nhất.
Còn về phần Kiến Nghiệp, mặc dù xa Hoàng Hà , xa An Dương, xa chủ lực Liêu Đông nhưng một khi sách lược vỡ đê Hoàng Hà mà thành thì Liêu Đông chỉ có đường theo Sơn Đông đánh vào Tô Châu, đến lúc đó Kiến Nghiệp mới là nơi trên tuyến đường tấn công của Thiết Kỵ Liêu Đông.
Kẻ diệt Trịnh gia nắm rất vững yếu tố quân sự, chính trị, địa lý mà bố cục.
Nói thẳng thắn đây là tập đoàn quan lại thế gia miền Bắc ra tay.
Bọn hắn bày ra cái cục này, chỉ có lão thành quân sự như Quách Quỳ mới nhận ra được, vì lão chính là người đầu tiên nghĩ ra kế sách phá đê bên Đại Tống cho nên hiểu rõ hậu quả của nó.
Tô Đông Pha chỉ là một con cờ bị lợi dụng trong chuyện này.
— QUẢNG CÁO —

Còn Triệu Húc hắn thì bị coi như thằng ngu bị dắt mũi.
Thật đúng là cao tay, diệt Trịnh gia thì không còn đường hoà sẽ phải rời Đô gấp gáp. Vậy thì ai còn nghi ngờ phe miền bắc?
Nhưng ai ngờ được sâu xa trong đó luẩn quẩn một vòng quân sự tính toán thì rời đô vẫn rời nhưng rời về Hứa Xương. Rời về Hứa Xương hay ở Biện Kinh không khác gì, đều là Trịnh Châu.
Triệu Húc tin tưởng nếu Quách Quỳ không mật tấu, lúc bấy giờ bàn chuyện rời Đô chắc chắn hắn sẽ tán thưởng kẻ đưa ra ý tưởng chuyển Đô Hứa Xương..
Được lắm được lắm, coi trẫm là thằng ngu dắt mũi...
Triệu Húc cả giận nhưng vẫn phải nhịn, hắn mấy ngày này nghi ngờ phe miền nam đã năm lần bảy lượt chèn ép họ. Lúc này không phải lúc vạch trần nhau , triều chính không thể loạn lúc này. Trước tiên tránh đánh rắn động cỏ nhưng vẫn nên nâng đỡ miền Nam thế lực một hai. Bọn này bị hàm oan đến thảm rồi.
Quách Quỳ rất trung thành... hắn chết rồi cái gì nên phong thì phong tốt nhất cho hắn. Triệu Húc thì thào trong lòng.

Cùng lúc này tại phủ viện của Phùng Quốc Công Biện Kinh thành Đông khu.

“ Tướng công, tiểu vẫn không hiểu, tại sao không dân tấu với Quan gia rời đô về Hứa Xương, không cần động thủ Trịnh Gia, như vậy không phải mọi chuyện bớt phức tạp...bớt nguy hiểm?”
“ Ngươi.... “ Phùng quốc công Phùng Kinh hơi nhếch mắt nhìn học trò có vẻ như không quá vừa ý.
“ Tân pháp- Cựu Pháp cuộc đấu tranh chính trị này chỉ là lắng xuống sau khi Liêu Đông Động binh. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Cuộc chính trị chi chiến này biến tướng thành dời đô chi tranh. Ngươi thử nghĩ Quan gia đã có ý rời đô về Kiến Nghiệp, nếu điều đó thực sự xảy ra thì ....” Lão giả ngồi xếp bằng uống trà, một thân áo gấm xanh nhạt, quý nhưng không phô trương, giản nhưng lại chất, toàn thân Nho khí nồng đập nhưng lại không có vẻ gì là Hủ Nho vô năng một nhóm.
Người này đã từng làm đến Xu Mật Tham Chính địa vị ngang hàng Vương An Thạch lúc này.
“ Bẩm Tướng công ... chúng ta có thể khởi tấu Quan gia lui đô về Hứa Xương một cách trực tiếp...”
Vị học trò vẫn cố chấp ý nghĩ của mình.

“ Vậy nếu Quan gia hỏi lý do?” Phùng Kinh không tức giận vì sự ấu trĩ của học sinh, hắn vẫn kiên trì dùng từng câu hỏi để gợi mở tư duy của vị quan mộ đệ tử mà hắn ưng ý nhất này.
“ Lý do... lý do....” Học trò bắt đầu lưỡng lự.

“ Không nói được? “ Phùng Kinh hơi cười cười, còn có bi vọng đào tạo.
Không nói được vì không dám nói chứ không phải nghĩ không ra.
— QUẢNG CÁO —
“ Đến ta ngươi còn không dám mở miệng nói lý do... ai dám đứng giữa thiên hạ nói chuyện này, thêm vào đó việc thực hiện hạ sách diệt Trịnh là tình thế bắt buộc, nhiều tên đã có ý ngả về phương nam, không hành động nhanh, không trói tất cả trên một chiếc thuyền thì cây đổ bầy khỉ tan, chưa cần kinh đô về Kiến Nghiệp chúng ta đã ta rã rồi”
Phùng Kinh nhìn về ao sen trước mặt mà khẽ lắc đầu, việc diệt Trịnh gia đúng là bất đắc dĩ mà.
Đúng như vậy, lui về Hứa Xương hay bất kỳ một thành trì nào ở Trịnh Châu để lập Tân Kinh đều quá gần An Dương, không thể phòng chống được Liêu Đông thiết kỵ tới lui như gió.
Hứa Xương chỉ cách Biện Kinh năm mươi dặm về phương nam nếu không có cường đại lý do thì định đô ở Hứa Xương hay Biện Kinh có khác gì nhau đâu? Làm sao tránh họa Liêu Đông được.
Nhưng cái lý do phá đê nhấn chìm hai mươi vạn quân Tống cùng mười vạn quân Liêu Đông thì đám người Nho sĩ Đại Tống không dám nói. Lý do nước dìm Biện Kinh giết trăm vạn thường dân ngăn bước tiến Liêu Đông quân thì lại càng không thể nói từ miệng Sĩ Nho. Kẻ nào mở miệng , phe nào mở miệng sẽ thành tội nhân thiên cổ, sử sách sẽ bêu danh.
Lạ vậy, nếu chiến tướng Quách Quỳ đề ra ý tưởng này và tự tuẫn vì quốc sẽ lưu danh thơm sử sách. Nhưng nếu Sĩ Nho dâng kế này sẽ bị chửi rủa ngàn đời.
Quách Quỳ muốn khích tướng Liêu Đông Vương tốt nhất nên giết Trịnh Tú Tú và con trai Liêu Đông Vương, nhưng Quách Quỳ lại không thể tấu lên triều đình Đại Tống kế sách như vậy, vấn đề vẫn nằm ở sử sách danh tiếng, đời sau đánh giá .v.v….
Cho nên cong quấn một hồi vẫn phải là câu chuyện đi theo hướng này.
Tất nhiên tập đoàn Sĩ Nho quyền quý phương Bắc diệt Trịnh thị còn có thêm một mục đích đó là vu hãm cho đối thủ của họ. Vì khó ai có thể nghĩ ra phương bắc người sĩ nho lại làm một việc như vậy, việc này sẽ thúc đẩy rời Kinh Sư mau hơn.
Chỉ có Quách Quỳ thân là chiến tướng lão thành. Lại là người trực tiếp nát óc với kế dìm Liêu Đông, Lại thêm ông ta nắm vững thế tiến lui quân sự trong trận chiến này nên đã nhìn ra thâm ý rất sâu trong lần hành động này của bắc phe.
Hoàng Hà hai lưỡi kiếm sẽ chặt chém bất kể kẻ nào ở hai bên bờ nam – bắc Trịnh Châu nến Đại Tống có quyết tâm phá Đê.
Đường này chắc chắn Liêu Đông sẽ không thông.
Do vậy con đường duy nhất Liêu Đông tiếp tục chiến đó là từ Tế Nam đánh tới Nghi Lâm, từ Nghi Lâm Chiếm Liêm Vân Cảng, từ đó Hạm đội Hùng Hậu của vị Đông Hải Vương sẽ có chỗ đứng chân an toàn trên đất Tống.
Kêt từ đây quân Liêu Đông tiến có thể đến Tô Châu uy hiếp Kiến Nghiệp, lui có thể về Tế Nam phòng thủ.
Tuyến đường này rát dài rất phức tạp, người Liêu Đông không nhiều, chết đi mấy vạn là không đủ để đi tiếp. Cho nên nếu Liêu Đông đi theo hướng này có thể uy hiếp Khiến Nghiệp nhưng tuyệt không thể từ Khiến Nghiệp đánh vòng lên Trịnh Châu.
Do đó Trịnh Châu tuyệt đối an toàn. Kinh Sư không ở Trịnh Châu thì ở đâu nữa?
Khủng bố tính toàn, khủng bố tròng, một mũi tên trúng hai địch.
Nói thật nếu không có Quách Quỳ chọc ra cái bãi này thì đến lúc rời đô về Hứa Xương thì Triệu Húc vẫn không có khả năng nhìn ra kẻ đứng sau mọi việc này là Sĩ Tộc Quyển Quý tập đoàn phương bắc làm ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.