Liêu đông tháng Chạp, tuyết gió bay bay, ngoại trừ màu trắng của tuyết cũng không có bất kỳ cảnh vật nào khác hợp mắt.
Thính đình Liêu Trung thành một gia viên người Hán lớn nhất ở đây được chưng dụng tạm thời bởi Ngô Khảo Ký. Dĩ nhiên tên này không muốn dày đọa bản thân rồi, hắn chẳng tội gì phải tỏ ra đồng cam cộng khổ với nhân dân bá tánh nơi này cả. Ngô Khảo Ký là Vương, địa vị rõ ràng, Vương cho ra Vương và đây là quyền lợi của hắn.
Biệt viện mở rộng cửa, trong sân lính canh nghiêm trang đứng gác đảm bảo một con ruồi cũng không lọt.
Lò than hương khí bay bay tỏa hơn ấm nhẹ nhàng, Ngô Khảo Ký tự tay vứt vào một ít trầm hương tạo mùi. Xã hội vạn ác giai cấp quý tộc a. Ngô Khảo Ký quả thực biết hưởng thụ.
Tiểu cô nương người Hán lễ phép pha trà rót nước rồi tự động lui ra ngoài thật xa thật xa, là hạ nhân nàng hiểu được, địa vị nào thì nghe chuyện đó, tay chân táy máy tai miệng khong giữ đó là họa sát thân.
“ Thái tử thỉnh dùng trà a” Ngô Khảo Ký ít khi tỏ ra thư thái nho nhã một chút mà nâng lên chén trà ấm vuốt vuốt cành lá rồi nhấp một ngụm.
Gia Luật Tuấn lòng đầy ưu tư cũng như bồn chồn nhưng cũng không để mất lễ tiết và thân phận. Người Liêu cũng quen nhiều văn hóa phía Nam, thưởng trà họ cũng biết nhưng thảo nguyên ấy mà vẫn ưa bát rượu lớn miếng thịt to. Hơi thô tục nhưng đầy hào sảng.
“ Vương gia mời..”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338660/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.