Chương trước
Chương sau
Chính Hoà… mấy đứa em gái phá của của Ngô Khảo Ký đã về.

Cả một đám đang quỳ gối hai tay bê roi đầy trong phòng. Mỗi đứa đã ăn mấy roi vào mông bự rồi. Cả đám đã trổ mã sạch, cần mông có mông , cần ngực có ngực, lúc này quất roi vào mồng rất kỳ , vì đám này sẽ nhảy dựng lên xoa mông.

Cũng may trong nhà có mỗi Ngô Khảo Ký là đàn ông, còn thằng Thuấn thì bé tí cho nên không có người ngoài chứng kiến cảnh này.

Lý Từ Huy thì một bên kè kè đi theo Ngô Khảo Ký van nài tha cho mấy em nhỏ dại không hiểu chuyện.

“ Nàng cứ bênh bênh chúng nó… hư cả đám rồi” Ngô Khảo Ký dựng ngược mày kiếm mà quát khiến Lý Từ Huy cũng hãi hùng lui lại. Thấy dáng vẻ này, lại còn cả đám em gái thút thít khóc xoa mông. Ký lại nềm lòng.

“ Ảnh ra đây anh nói chuyện” Ngô Khảo Ký thì thầm vào tai Huy.

Việc quân sự không nhờ Huy được, Huy có thiên phú về khoa học và cơ khí, học cái gì cũng nhanh và giỏi, học một hiểu mười. Nhất là xưa kia Ký có bạn gái là sinh viên Hàng Hải, có mấy cuốn sách của cô ta về kỹ thuật thuyền gỗ thuyền buồm. Đây có lẽ không phải môn học nhưng cô ta thích đọc nên sưu tầm.

Ký cũng có hứng thú mà đọc qua, không ngờ giờ nhớ như in , giảng cho Huy thì cô nàng này lại cực kỳ có thiên phú và thích học thứ này. Thực tế Huy thích học hay không không ai biết. Nhưng có lẽ nàng tự ám thị bản thân là một người hiện đại học đại học Hàng Hải, cho nên sẽ có thiên hướng phát triển theo hướng này.

IQ của Lý Từ Huy vượt trội người thường là quá rõ, nhưng nàng không thích chính trị, quân sự, càng lười làm kinh tế, tâm tư tranh đấu của Lý Từ Huy quá nhạt.

Trong khi đó Ảnh năng động, không thích yên tĩnh, không chịu gò bó, rất thích đánh đấm và đánh rất giỏi, tính tình quyết đoán. Thích hợp làm quân sự, chính trị thậm chí kinh tế.

Cho nên Ngô Khảo Ký muốn thử xem Ảnh có hứng thú không.

Mồm thì thầm tay lén lút vỗ mông Lý Từ Huy…

Ngay lập tức ánh mắt Lý Từ Huy híp lại, một tia sát khí lạnh người bắn ra….

“ Bình tĩnh… bình tĩnh, ta có chuyện cần bàn với nàng”

Ở bên ngoài sẽ không xưng anh em tránh lộ tẩy, cả hai bàn kỹ rồi.

“ Hửm…” Lý Thanh Ảnh khoanh tay nghiêng đầu lườm lườm Ngô Khảo Ký.. mông hoi ngọ ngậy.. lại thèm rồi.

“ Là vậy… đám quậy phá này thành lập nữ binh nhưng quản lý vớ va vớ vẩn , loạn hết lên, vừa nãy ta cho bọn hắn mượn lệnh bài đi mua ngựa. Mấy đứa này nói với lão Đỗ Liễm đi mua 50 con, giờ người đã xuất phát đi Nghệ An mua rồi….”

“ Dừng….” Lý Thanh Ảnh giơ tay ngăn Ngô Khảo Ký lại khiến hắn đang nói mat bị cắt… khục khục ho hai tiếng sặc nước bọt…

“Mua ngựa có gì sai? Nam binh có ngựa, nữ binh tại sao không thể? Mỹ Lệ, đứng lệ trước. Nói cho chị Dâu nghe, nữ binh có bao nhiêu người?” Lý Thanh Ảnh uy nghiêm lên tiếng.

Mỹ Lệ giật mình cái thót, chị dâu không phải nhu nhu nhược nhược bình hoa di động sao? Vì sao bỗng nhiên khác vậy? Khiến nàng lạnh cả sống lưng.

Mỹ Lệ lại nghe chị dâu như bênh nữ binh vậy cho nên yên tâm hơn, mắt len lén nhìn anh trai mà đứng lên.

“ Dạ thưa chị 123 người ạ”

“ Tốt … đi mua 150 con ngựa tốt tiền thì bảo Phò Mã đưa… từ nay nữ binh ta làm chủ soái Mỹ Lệ làm phó”

Đây là cướp tiền của anh trai, cướp binh của em gái , bá đạo vô song.

Nhưng đâu dễ. Con gái họ Ngô không phải bình hoa di động. Trong binh nói khả năng không phân tuổi tác.
— QUẢNG CÁO —

Ngô Mỹ Lệ híp híp mắt…

“Chị dâu, nói về vẽ tranh, làm thơ, thêu thùa thì em chồng không rành lắm, nhưng cầm quân làm soái thì phải hiểu quân sự. Chị dâu làm Soái không thích hợp”

Ngô Khảo Ký mặt xám như tro tàn, hắn quên béng mấy Ảnh có lòng háo thắng rất mạnh, cho nàng cầm nữ binh nàng sẽ so bì nam binh. Đến lúc đó nam binh có gì nữ binh phải có cái đó.

Ky hối hận xanh ruột, mua dây buộc mình, tự lấy đá đập chân rồi.

Mà tránh cũng chẳng thoát, Ảnh lúc này hoán đổi tự do với Huy, thể nào cũng tranh đoạt nữ binh quyền quản lý, không sớm thì muộn.

Đại chiến chị dâu- em chồng. Lòng bang tay, mu bàn tay đều là thịt, Ký bị kẹp giữa, cứng ngắc rồi.

Hắn bực mình bỏ đi…

“ Phò Mã…khoan đi…”

“ Hửm…?” Ngô Khảo Ký trợn mày…

“ Ngựa….”

“ Cho….”

“ Tiền lương”

“ Nàng muốn bao nhiêu?” Ngô Khảo Ký quạo rồi đó.

“ Bằng nam binh thân binh”

“ Cho…”

“ Trang bị….”

“ Cho…”

“ Phò mã đi sớm về sớm…. “ Lý Thanh Ảnh híp mắt rồi liếc nhìn đám em chồng.

“ Thứ nhất, tài lực, lương hảo chị dâu nắm. Giờ đi ra sân tập đọ chút công phu. Thua rồi thì ngoan ngoãn làm phó tướng cho chị dâu”

Ảnh nhìn Mỹ Lệ cười tà.

“ Hứ … còn nếu ta thắng chị Dâu đây?” Mỹ Lệ vênh mặt thách thức…

“ Những thứ chị dâu đòi được từ Phò Mã sẽ cho hết các ngươi, và từ nay các ngươi quản binh chị dâu không can dự”

Ảnh vẫn cười rất dị ánh mắt him híp soi Ngô Mỹ Lệ.

“ Nhất ngôn cửu đỉnh” Lý Mỹ Lệ nào sợ so tài, con gái tướng môn lại sợ một chị dâu bình hoa di động?

“ Ha ha ha.. Tứ mã nan truy… đi thôi phó tướng…” Ảnh cười cười lắc mông đi vào nhà tìm đâu ra một bộ võ phục mặc vào.
— QUẢNG CÁO —

“ Ta mới không là phó tướng,” Mỹ Lệ nói với theo….

Ảnh quay lưng vừa đi vừa phất tay nói “ Sẽ là … sắp là”

Ngô Khảo Ký đã đi một đoạn xa nhưng vẫn nghe hai chị em đối thoại, hắn thầm mặc niệm cho em gái, đồng thời hi vọng Ảnh không ra tay quá nặng…. Haizzzz . Nhà loạn đến nơi rồi…

Đàn ông ra ngoài kiếm tiền để đàn bà tiêu pha. Đây là chân lý, không kiếm đủ tiền cho đàn bà tiêu là đàn ông không tốt. Đây cũng là chân lý.

Ngô Khảo Ký lấy đâu ra lắm tiền vậy?

Đơn giản là đúc tiền chứ làm gì nữa.

Trước thời Lý thì việc mua bán trao đổi bằng tiền vẫn ít. Nhưng thừ thời Lý Thái Tổ thì thương mại phát triển bước đầu, nhu cầu trao đổi hàng hóa trong nước ngày càng tăng. Tiền do triều đình nhà Lý đúc ra không đáp ứng đủ nhu cầu lưu thông hàng hóa. Nhiều đồng tiền nhà Tống và thậm chí thời Đường vẫn được lưu hành trong nước.

Lúc này vàng vẫn hiếm cho nên dùng bạc làm Đơn Bản Tệ . 1 lạng bạc bằng 1 quan và bằng 720 đồng Đại Việt. Hay nói các loại tiền do Đại Việt đúc như Thuận Thiên đại bảo, Thuận Thiên đại bảo, Càn Phù Nguyên Bảo.

Tiền thời Đinh cực xấu cho nên 1 quan ăn 900 đồng. Còn tiền thời Đường 1 quan ăn 720 đồng. Tiền Tống 1 quan 650 đồng.

Nói như vậy, thời này cứ tìm được mỏ đồng là giàu to rồi, có thể đúc tiền không nghỉ, vậy thì quá bá, người người nhà nhà đúc tiền , vậy há chẳng phải loạn sao?

Về một khía cạnh nào đó đúng là loạn thật.

Bởi lẽ đúng là nhà nhà đúc tiền, người người đúc tiền, không chỉ ở Đại Việt mà nó là vấn nạn khắp Đông Á.

Không chỉ mỗi Đại Việt thiếu tiền để phục vụ giao dịch cơ bản, Đại Tống cũng chẳng thiếu gì. Mỗi năm họ đúc 6 tỉ tiền đồng thật, nhưng chẳng bõ bèn gì với quy mô kinh tế của Đại Tống và không tương xứng với nhu cầu của 85 triệu dân. Đại Việt thì rõ ràng là non trẻ rồi, bảy mươi năm Đại Việt hòa bình dưới triều Lý đã tạo điều kiện thương nghiệp nở rộ, nhưng khốn nỗi là không đủ tiền đồng để duy trì nhu cầu tối thiểu của nền thương nghiệp này.

Dùng đồ đổi đồ quá nhiều bất tiện, quá nhiều khó khăn hạn chế giao thương, thứ ta cần người không có, thứ ta có người không cần, một con gà khó xẻ làm tư, một quả trứng làm sao bẻ đôi. Cho nên nhu cầu tiền lưu thông khiến cho thị trường đúc tiền tư nhộn nhịp khắp Đông Á.

Có điều đừng nghĩ múc lên mà kiếm được tiền của thiên hạ dễ vậy. Mỏ đồng tốt đủ điều kiện đúc tiền thì bị chính phủ quản lý rất chặt. Vì đó là huyết mạch sống của chính phủ, Đại Việt Đại Tống hay Nhật Bản, Cao Ly đều vậy.

Còn nếu dùng quặng đồng không tốt mà đúc tiền thì đảm bảo chẳng những không lãi mà có nguy cơ lỗ. Thế giới này chưa có đồng tiền mệnh giá mà chính đồng đã có giá trị chính bản thân nó bằng trọng lượng.

Thời này, mọi thứ từ việc tạo khuôn đúc, cách pha chế kim loại đồng và tiến hành các công đoạn đúc hoàn toàn là thủ công. Việc đúc tiền dựa trên kinh nghiệm của một số thợ hàng đầu các phường đúc thời đó, những người này có nhiều đặc quyền và được hưởng nhiều bổng lộc từ triều đình.

Cũng trong thời này không có giá trị tiền giả, mọi đồng tiền đều có giá trị của nó vì đều bằng đồng hợp kim gồm đồng, chì, là chính và rất ít thiếc ,sắt ( Chưa có tiền kém hay đồng pha kẽm). Thông thường thì tỉ lệ đồng lớn hơn 6 thành được gọi là tiền tốt giá trị cao, phân biệt chất liệu tiền thường qua cảm quan. Cách đánh phân biệt giá trị của tiền tiếp theo đó chính là đẹp xấu về hình thức. Và quan trọng nhất đó là trọng lượng. Cho nên thời này chỉ có phân biệt tiền “đẹp” “xấu” không có hoặc chưa có khái niệm thật giả.

Đúc tiền từ quặng tốt còn khó khăn chứ đừng nói là quặng xấu, công nghệ rót đồng hàng chục lần để loại bỏ tạp chất dẫn đến tiêu hao cực nhiều nguyên liệu đốt và công thợ. Khai thắc quặng vận chuyển quặng, khuôn đúc cũng cực tốn kém công thợ. Cho nên đâu có dễ ăn mà đúc tiền phát tài? Giống như Nhật Bản vậy, cảm thấy đúc tiền còn không hiệu quả bằng việc dùng tiền của Đại Tống cho nên một thời gian bọn họ dùng bạc mua tiền đồng của Đại Tống để bù đắp thiếu hụt giao dịch trong nội bộ quốc gia.

Nhưng điều này đâu làm khó được Ngô Khảo Ký một thằng xuyên không.

Hắn nắm được mỏ đồng thuộc dạng không thể đúc tiền, đúc là lỗ vốn, nhưng vẫn còn tốt hơn quá nhiều các mỏ đồng nghèo ở thời hiện đại. Thời hiện đại là cạn kiệt các mỏ giàu rồi, lúc ấy hết nạc vạc đến xương cho nên nhân loại phải phát triển các phương pháp làm giàu quặng mỏ, chính là tuyển quặng mà ai cũng biết sơ sơ.

Ngô Khảo Ký dĩ nhiên nếu chỉ là người xuyên bình thường hẳn sẽ không nhớ ra các kiến thức này vì nó mơ hồ, không liên quan đến chuyên ngành y, và thời gian hắn đọc qua thứ này đã quá lâu thì thời học phổ thông. Nhưng linh hồn của hắn có chút đặc biệt sau khi xuyên cho nên nhiều kiến thức được hằn lại rất sâu.

Tuy không thể siêu cấm tuyển quặng từ 1% đồng nâng lên 20-30% như thời hiện đại. Nhưng mỏ quặng của Ngô Khảo Ký cũng không phải là loại 1% đồng. Thời này loại mỏ quặng 20-30% được đánh giá là mỏ xấu, phải những mỏ đồng 50% thì mới dùng đúc tiền được.

Đánh giá tốt xấu mỗi thời kỳ đều khác nhau.

Vì vậy Ngô Khảo Ký đơn giản là thiết kế các máy móc để nghiền nhỏ quặng Đồng sau đó dùng dầu thông để tuyển nổi. Công nghệ này phải tới hai tháng với nhiều lần công tượng thử đi thử lại thiết kế theo các bản vẽ của Ngô Khảo Ký mới hoàn thành. Nó không hề đơn giản như trong tiều thuyết ghi chép.

Tiếp theo đó chính là chế tao các lò phản ứng nhỏ Bessemer để thổi hợp kim đồng nóng chảy, loại bỏ gần như triệt để tạp chất.
— QUẢNG CÁO —


Mọi người nghe không sai, lò phản ứng nhỏ Bessemer không phải sản xuất thép mà là sản xuất đồng.

Hoàn toàn không giống trong truyện tiểu thuyết vậy, dăm ba ngày Ngô Khảo Ký có thể chế tạo siêu lò Bessemer để nung thép hàng loạt.

Làm quái gì có thể từ mấy chục tên công tượng chả biết gì về phương pháp chế tạo này có thể chế nổi lò Bessemer có thể chịu nổi nhiệt lượng cao của gang nóng chảy mà chế tạo lò phản ứng rồi ầm ầm sản xuất đủ thứ?

Chế tạo có mấy cái máy dập đá để đập nhỏ quặng đồng, cối say gang để xay quặng đồng còn mất cả hai tháng mới thành công kia kìa.

Còn về lò Bessemer thổi đồng thì dễ hơn đôi chút, vì dù sao nhiệt độ nóng chảy của hỗn hợp đồng – chì thấp, yêu cầu không quá cao. Mất tầm 45 ngày thì cuối cùng thử nghiệm cũng thành công.

Có lò phản ứng thì tạp chất chì thiếc bị oxy hoá mà tạo thành sỉ tách ra khỏi hợp kim một cách dễ dàng. Sau khi hoàn thành công nghệ thì Ngô Khảo Ký có thể đơn giản một ngày sản suất tầm 3 tấn nguyên liệu với tỉ lệ 90% đồng. Đây là một tốc độ kinh hoàng. Nguyên nhân giới hạn sản lượng vì tốc độ khai thác không đáp ứng đủ tốc độ sản xuất.

Công nghệ nghiền quặng, tách quặng bằng dầu thông quá hiệu quả, mà dầu thông có thể dùng đi dùng lại nhiều lần. Khiến cho quặng đồng chứa lưu huỳnh bị tách ra khỏi nhiều tạp chất.

Còn lò Bessemer nếu so sánh cùng phương pháp mấy chục lần rót đồng từ các gầu nhỏ thì quá là cách biệt công nghệ.

Công nghệ rót đồng loại tạp chất chỉ có thể dùng gầu nhỏ rót, rất mệt mỏi và hao tổn nguyên liệu. 2-3 lần rót đồng sẽ nguội, lại cần nung chảy lại để rót. Mà số lần rót đâu chỉ vài chục lần thôi đâu?

Còn lò phản ứng Bessemer thì chỉ cần rót đồng vào, muốn bao nhiêu tuỳ ý, từ 400kg cho đến 2 tấn vẫn được. Sau đó thổi khí đáy lò vậy là sỉ tạp chất nổi lềnh bềnh.

Hai bên không cùng đẳng cấp để so sánh. Một cái lò Bessemer có năng suất bằng 200-300 công trượng ra sức làm việc rót đồng, thậm chí còn nhiều hơn và chất lượng đồng là cao hơn vượt trội.

Nguyên liệu đã có một cách tương đối dễ và nhiều.

Như vậy tiền đối với Ngô Khảo Ký không phải là vấn đề nữa. Ký có đúc cả trăm triệu đồng cũng chẳng bõ bèn gì đối với tình hình nhu cầu tiền của Đại Việt.

Tất nhiên Ngô Khảo Ký đúc là hai loại tiền, một là tiền Tống hay là tiền Thuận Thiên Đại Bảo.

Đúc Thuận Thiên Đại Bảo quá nhiều triều đình để ta thì không quá hay. Thuận tiện tiền Tống rất phổ biến ở Đại Việt cho nên đúc tiền này ít bị chú ý.

Sơ tính tỉ lệ tiền lưu thông trong đất Đại Việt thì có 20% là tiền từ thời Đường, đang bị thu lại để tái đúc, quá trình này rườm rà tốn công sức. 5% là tiền thời Đinh- Lê. 30 % là tiền thời Lý mới phát hành từ 70 năm về trước có mấy đợt đúc tiền khá lớn mới đạt được tỉ lệ này. Thời này Lý Nhân Tông vẫn chưa đúc tiền cho nên tỉ lệ tiền đồng Đại Tống lại tăng mạnh lên 45% tỉ lệ.

Tuy có chất lượng đồng vượt trội so với các loại khác, nhưng khuôn đúc của Ngô Khảo Ký chưa đủ tinh tế. Hình thức hơi xấu nhưng vẫn được đánh giá cao khi đem đu tiêu thụ.

Ký cũng đành bất lực, công nghệ làm khuôn đúc chỉ phụ thuộc tay nghề thợ, hắn không có hay chưa có cách nào can tiệp vô.

Bên cạnh đó vì theo đuổi số lượng cho nên khuôn đúc của Ký càng khá tệ.

Nói chung tiền tư của Ký đúc thì đủ cân đủ lạng, đồng đẹp vượt trội, bề ngoài xấu. Cho nên giá trị cũng tương đương các đồng tiền khác có hình thức đẹp nhưng chất lượng đồng kém.

Nhưng nói gì thì nói, hai tháng này là lúc Ký đi vào giai đoạn không còn lo về mặt tiền bạc.

Vấn đề Ngô Khảo Ký đang tập trung cho công tượng lúc này đó là sản xuất số lượng tốt nhất nhiều nhất các khuôn đúc. Càng nhiều càng tốt , Ký cần rất nhiều tiền trong thời gian này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.