Hoa Tử cố trút gánh nặng trong lòng mình. Nhưng chính cô là người biết rõ, ngoài cô ra thì chẳng ai giúp được cả.
Dương Việt Bân nắm lấy tay Hoa Tử. Bàn tay anh thật lớn nhưng cũng thật ấm áp, chỉ một cái nắm tay thì tay Hoa Tử đã nằm gọn trong tay anh.
- Hoa Tử, sau khi cậu và Lý Đông Lượng ly hôn, chúng ta có thể ở bên nhau chứ?
Dạo gần đây, trời bắt đầu trở lạnh. Nhưng có cái nắm tay của Dương Việt Bân cũng đã sưởi ấm cho trái tim của Hà Hoa Tử được đôi chút. Cô ôm lấy anh, như vỗ về một đứa bé đang làm nũng:
- Đồ ngốc, chúng ta mãi mãi ở bên nhau. Chẳng phải đã hứa sẽ làm bạn đến già sao?
Dương Việt Bân nghe xong, lòng có hơi thắt lại. Có lẽ đây không phải là câu trả lời mà anh muốn nghe nhất, nhưng ngay giữa trời lạnh buốt giá như này, có câu nói ấm áp của Hoa Tử cũng đã rất tốt rồi.
Trên đời này có một loại tình cảm, chính là cao hơn mức tình bạn nhưng vẫn không thể vượt qua giới hạn tình yêu. Trên đời cũng có hai loại bạn bè, một người dành trọn con tim cho người kia; người kia lại chỉ đơn giản xem mình là tri kỉ.
Tối hôm đó, Hoa Tử cũng trở về nhà sau một ngày đi chơi đáng nhớ. Nhưng có một điều cô thấy rất lạ. Tại sao hôm nay lại không thấy người làm đâu? Dọc theo đường vào nhà, chẳng một bóng người. Khi vào đến bên trong, thấy Lý Đông Lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tong-vo-ngai-lai-bo-tron-roi/2725255/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.