Thời gian - chính là thứ chẳng chờ đợi ai. Thoáng chốc cũng đã hơn hai tháng kể từ ngày cưới. Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử vẫn tiếp tục sống chung dưới một căn nhà. Nhưng, cả hai cứ như là người xa lạ. Nói đúng hơn, Hoa Tử xem người ngủ chung giường với mình như người ngoài. Suốt hai tháng, cô hạn chế tiếp xúc, gặp mặt, ngay cả việc giao tiếp với anh. Thay vào đó, cô ra ngoài cùng Dương Việt Bân nhiều hơn. Mỗi ngày, anh đều đưa cô đến những nơi khác nhau, anh không muốn cô ở trong nhà đó, càng không muốn cô có cảm giác bị giam lỏng. Dương Việt Bân mỗi ngày cứ như thế mà lấy được lòng của Hoa Tử.
Còn Lý Đông Lượng thì sao? Anh có biết chuyện đó chứ? Anh đương nhiên biết. Chỉ là, nếu như cô thấy vui và không vượt quá giới hạn của anh là được. Mỗi chuyện cô làm, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Cho dù có quá đáng ra sao, anh vẫn mắt nhắm mắt mở, cho qua mọi chuyện.
Vì vậy mà nói, thời gian có thể khiến tình cảm giữa người với người sâu đậm hơn; cũng có thể khiến tình cảm của người với người trở nên đạm
Ngày hôm ấy cũng như những ngày trước. Khi cả trăng và sao đều xuất hiện đầy đủ trên bầu trời đêm. Khi các hàng quán, nhà cửa của người dân đều tắt đèn, cũng là lúc Hà Hoa Tử trở về nhà. Nhưng hôm nay cô tự giác một chút, biết mình về trễ hơn so với thường ngày. Cô nghĩ, có lẽ Lý Đông Lượng cũng đã lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tong-vo-ngai-lai-bo-tron-roi/2725254/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.