Dương Việt Bân biết Trần Dục Tú cũng phải kể đến chuyện cách đây vài năm. Cô ta học cùng trường đại học với anh tại nước ngoài, lại được rất nhiều học sinh để ý. Lúc ấy, do chỉ lo học nên hầu như Dương Việt Bân không để tâm đến ai cả. Cho đến một ngày, cả trường có tin đồn một thầy giáo đã sàm sỡ học sinh. Dù thầy giáo này đã đưa ra lời giải thích rằng, do em học sinh này muốn nâng điểm nhưng thầy không đồng ý nên mới vu cáo cho thầy. Tuy nhiên, đối với những nước phương Tây thì việc sàm sỡ học sinh cũng được xem là phạm pháp. Dần dần, do không chịu được áp lực, thầy giáo này đã quyết định tự tử. Xác của thầy được tìm thấy tại nhà riêng, trong lá thư để lại, thầy một lần nữa khẳng định bản thân bị oan. Nhưng có vẻ như chẳng ai quan tâm đến sự thật đó. Mà học sinh tố thầy không ai khác chính là Trần Dục Tú. 
Việt Bân sau khi gọi cho Hoa Tử thì phiền muộn trong lòng. Anh chưa từng nghe cô gọi Lý Đông Lượng một cách ngọt ngào đến vậy. Không phải lúc trước cô nói rằng cô ghét anh ta lắm sao? Sao bây giờ lại? 
- Thích một người hơn mười năm, lại chẳng thể biến người đó thành nữ nhân của mình. Có phải rất khổ sở không? 
Trần Dục Tử trong lòng cảm thấy thật nực cười. Cô ta thật không hiểu, Hà Hoa Tử có gì lại khiến Lý Đông Lượng và Dương Việt Bân chết mê chết mệt như vậy? 
- Cô dám điều tra tôi? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tong-vo-ngai-lai-bo-tron-roi/2725214/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.