Kỳ thi được kết hợp tổ chức giữa hai trường nhanh chóng kết thúc rất thuận lợi, vì để sớm có kết quả nên các giáo viên phải tăng ca để chấm bài thi.
Lạc Vân Sam là trợ thủ nhỏ bé của Phùng Liễu nhưng lúc này phát huy tác dụng rất lớn, nàng trực tiếp nhận bài thi hóa học của lớp 11-5 và lớp 11-6 để chấm, hai người cùng nhau tăng ca.
Giáo viên cùng văn phòng với Phùng Liễu nhìn thấy một màn này không khỏi có phần xót xa, trong đó người có đối tượng thì càng hụt hẫng, tại sao người yêu của bọn họ lại không tri kỷ như thế!
Dưới sự tập trung chấm bài, ngày thứ ba sau khi kết thúc kì thi thì Nhất Trung đã có kết quả, chủ nhiệm các lớp làm thêm nhiệm vụ sắp xếp thứ hạng cho học sinh và dán ở mặt sau.
-Cô ơi, kết quả của Nhị Trung đâu, so với chúng ta như thế nào? Một học sinh không nhịn được hỏi.
Trong lòng học sinh Nhất Trung, thành tích chắc chắn là cao hơn Nhị Trung, bọn họ chỉ lo lắng cao hơn bao nhiêu thôi.
-Lần này các em làm bài không tệ, điểm trung bình cao hơn Nhị Trung 25 điểm.
Phùng Liễu nói, lúc này xem như toàn thắng.
-Ôi, em biết là chúng ta lợi hại hơn Nhị Trung nhiều mà.
Sau khi nghe được đáp án thì học sinh trong lớp cười lớn, thành tích này không phụ sự cực khổ của chúng cả tháng qua.
-Nhưng mà...
Phùng Liễu ngừng một chút rồi nói, trên mặt có thêm phần nghiêm túc.
-Điểm của Nhị Trung cao hơn nhiều so với lần trước, chứng tỏ lần này họ tiến bộ nhiều hơn chúng ta. Tôi hy vọng các em có thể giữ nguyên trạng thái học tập như tháng qua, lúc nào cũng phải nhắc nhở chính mình phải kỷ luật, chỉ cần em thả lỏng sẽ có người đuổi kịp và vượt qua em! Phùng Liễu khen xong liền phê bình vài câu để học sinh không quá tự phụ.
-Cô yên tâm, lần kiểm tra tiếp theo tụi em nhất định lấy điểm cao đè bẹp Nhị Trung!
Một vài nam sinh trong lớp lớn tiếng nói, mọi người cùng ồn ào.
-Được rồi, vậy bây giờ chúng ta phải cố gắng học tập.
Phùng Liễu thấy mấy đứa trẻ này đúng là có tinh thần tuổi trẻ.
-Hiện tại mở trang 85 sách giáo khoa, chúng ta tìm hiểu phản ứng oxy hóa hoàn nguyên...
Sau khi nói chuyện thành tích thì Phùng Liễu bắt đầu dạy bài mới, người không có tiết dạy sau như Lạc Vân Sam ngồi ở cuối lớp cầm bút chì, một tay chống cằm, mặt mang ý cười nhìn Phùng Liễu.
Ánh mắt Phùng Liễu thường đảo qua vị trí của Lạc Vân Sam, khi tầm mắt hai người chạm vào nhau, Lạc Vân Sam lại nháy mắt với Phùng Liễu, lại lấy tay làm hình trái tim nho nhỏ cho Phùng Liễu xem. Thời gian qua càng lâu, học sinh lớp 11 - 5 phát hiện ra rằng mỗi khi có cô Lạc ngồi ở cuối lớp, chủ nhiệm lớp của chúng sẽ càng trở nên dịu dàng, có viết sai công thức nhiều hay ít đều bị phạt nhẹ hơn.
Đáng thương nhất trong lớp 11 -5 chính là Cầu Hủy vì em là người duy nhất biết sự thật, những chi tiết mà người khác không hiểu thì Cầu Hủy lại hiểu rõ, mỗi một lần lơ đãng nhìn nhau lại là một chén cẩu lương.
Cầu Hủy phải ăn cơm chó nhiều đến mức sau giờ học buổi tối liền chạy đi tìm Lữ Y Phong để kể lể.
Lữ Y Phong nghe xong thì cười không ngừng, sau đó lại xoa đầu Cầu Hủy.
-Chờ chúng ta thi đại học xong cũng có thể cho người khác ăn cơm chó, cho bọn họ ăn no bụng luôn!
-Nhưng không giống nhau. Cậu không biết chủ nhiệm lớp và cô Lạc tốt với nhau như thế nào đâu, mình nhìn thấy hai người nắm tay trên hành lang nhiều lần lắm!
Cầu Hủy dẩu miệng nói.
-Cái này mình cũng làm được.
Nói đoạn Lữ Y Phong liền cầm tay Cầu Hủy, lòng bàn tay, mười ngón tay dính chặt vào nhau.
Cầu Hủy hừ một tiếng.
-Các cô ấy vẫn luôn ở bên nhau mà chúng ta chỉ có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện sau giờ học mà thôi.
-Vấn đề này không lớn.
Lữ Y Phong quan sát bốn phía không có người, em cúi đầu hôn lên gương mặt của Cầu Hủy.
-Các cô ấy sẽ làm như thế này trong trường sao?
Gương mặt Cầu Hủy ửng đỏ, em ấy nghĩ đến tác phong nghiêm cẩn của chủ nhiệm lớp sau đó lắc đầu.
-Cái này hẳn là sẽ không.
-Vậy là kém hơn chúng ta rồi, chúng ta mới 18 tuổi còn thời gian lâu thật lâu ở bên nhau!
-Ừm.
Cũng trong lúc này, trong văn phòng khoa học tự nhiên khối 11.
Lạc Vân Sam không để ý hình tượng nằm bò trên bàn, ánh mắt nàng lười biếng nhìn Phùng Liễu.
-Cô ơi, tối nay chúng ta đi xem phim đi, đêm nay cô không phải làm việc mà.
-Không được, tối nay tôi còn một hoạt động thực nghiệm, mấy ngày nữa phải cho học sinh đi phòng thí nghiệm rồi.
-Hừ, em quan trọng hay học sinh quan trọng chứ?
Lạc Vân Sam không nặng không nhẹ hừ một tiếng.
-Em chắc chắn làm muốn tôi trả lời vấn đề của em?
Phùng Liễu liếc Lạc Vân Sam.
-Em quan trọng hay thí nghiệm của cô quan trọng?
Lạc Vân Sam biết ý thay đổi vấn đề.
-Đương nhiên là em quan trọng. Ngoan, tới cuối tuần tôi và em đi xem.
Phùng Liễu nhỏ nhẹ, cô dỗ Lạc Vân Sam.
-Dạ.
Lạc Vân Sam hơi hơi nhăn mày.
Phùng Liễu cũng bất đắc dĩ thở dài, cô tới gần rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Lạc Vân Sam.
-Đây là lễ vật nhận lỗi của tôi.
-Miễn cưỡng tiếp nhận đó.
Lạc Vân Sam kìm không được mà cong khóe miệng, nàng ra vẻ cao lãnh nói.
"Cô giáo của mình nguyện ý hôn mình ở văn phòng, vậy mình sẽ tha thứ cho cô."
-Em mệt sao?
Phùng Liễu làm việc một hồi rồi bỗng nhiên quay đầu lại, cô nhìn Lạc Vân Sam - người giống như đang đi vào cõi thần tiên.
-Không ạ, chỉ hơi chán một chút, việc làm hết lâu rồi.
-Vậy lấy điện thoại xem đi, chơi trò chơi, một giờ nữa là tôi xong rồi,
Phùng Liễu lấy điện thoại đưa cho nàng.
-Nếu hết pin thì dùng điện thoại của tôi.
-Điện thoại của cô cũng chẳng có gì để chơi.
Lạc Vân Sam điều chỉnh dáng ngồi của mình, nàng nhận lấy điện thoại của Phùng Liễu.
-Cô ơi, em có thể xem Wechat của cô được không?
Phùng Liễu khựng lại hai giây, sau đó gật đầu.
-Được chứ, tôi cũng không có người nào ngoài em.
-À, em vẫn cần kiểm tra cẩn thận.
Nhắc tới cái này, Lạc Vân Sam liền có tinh thần, nàng trực tiếp lấy vân tay của mình để mở khóa.
Lạc Vân Sam còn chưa mở Wechat thì điện thoại của Phùng Liễu liềng vang lên một tiếng ting ting, trên màn hình nhảy ra một pop up kết bạn Wechat.
"Hừ."
Lạc Vân Sam híp mắt, nàng chạm vào pop up, là một lời mời kết bạn từ vị trí ở gần đây.
[Người đẹp, date không?]
-Cô ơi, vì an toàn của cô, em có thể tắt chế độ hiển thị cho người ở gần được không?
Lạc Vân Sam nghiêm túc nói, nàng trực tiếp từ chối và kéo đen người gửi tin, thuận tiện tắt luôn trạng thái lân cận.
Phùng Liễu khẽ đẩy mắt kính.
-Tắt đi, vốn dĩ tôi muốn xem học sinh có chơi điện thoại hay không, nếu không an toàn thì tắt cũng được.
Ý là bản thân cô trong sạch không muốn liên quan tới ngưởi nào ở gần.
-Thật sao?
-Thật!
Phùng Liễu gật đầu.
-Nếu cô muốn kiểm tra điện thoại có nhiều cách mà.
Lạc Vân Sam ngồi nghiêm chỉnh, nàng lấy máy tính từ trong túi ra ngoài.
Phùng Liễu nhìn hành động của Lạc Vân Sam, trong mắt có chút tò mò.
Lạc Vân Sam mở một folder bí ẩn trên màn hình, sau đó trên màn hình đưa ra hàng loạt số liệu, khoảng hơn 5 phút sau Lạc Vân Sam đã lấy được một file tài liệu.
-Đây chính là các thiết bị đang truy cập vào mạng ở Nhất Trung, đầu tiền là khoảng hơn 500 thiết bị.
Lạc Vân Sam dễ dàng lấy được thông tin.
Phùng Liễu nhìn file khá bất ngờ.
-Em... cái này là hacker à?
-Không hẳn vậy, em chỉ học qua một chút thôi, đây là cơ bản.
Lạc Vân Sam dùng giọng không để ý nói, biểu cảm của nàng vô cùng kiêu ngạo.
-Rất tuyệt!
Phùng Liễu nắm tay Lạc Vân Sam, cô hôn vào giữa các khớp xương của nàng.
-Biểu hiện xuất sắc!
-Vậy...
Lạc Vân Sam giật giật ngón tay.
-Buổi tối...
-Có thể vận động vừa phải.
Phùng Liễu nghiêm túc nói, vận động vừa phải có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh.
-Được rồi!
Lạc Vân Sam nhướng mày, nàng cũng hôn lên ngón tay Phùng Liễu.
-Vậy buổi tối so cao thấp!
"Sinh hoạt ban đêm đúng là vừa thần bí vừa mỹ diệu, thời gian có hạn luôn làm người ta nhịn không được mà chờ mong, nếu ban đêm có thể kéo dài thêm một chút là tốt rồi.
Kết thúc ba tháng đầu năm, thời gian tháng tư rảo bước đến, thầy trò ở Nhất Trung bắt đầu nghênh đón kỳ nghỉ của họ - nghỉ lễ Thanh minh.
Phong cách dạy học ngày thường của Nhất Trung tương đối nghiêm túc, nhưng ngày nghỉ lại thả lỏng hơn nhiều. Bởi vì kì thi quý là kì thi mà học sinh Nhất Trung vô cùng cạnh tranh và chú tâm học tập, vì vậy nên hiệu trưởng liền cho toàn thể học sinh Nhất Trung được nghỉ ba ngày.
Thanh minh là ngày để bái lễ với tổ tiên và cũng là ngày hội tương đối đặc thù.
Tết Âm lịch đối với Lạc Vân Sam mà nói không có quá nhiều ý nghĩa, ở đâu cũng giống nhau nhưng Thanh minh thì lại khác, nàng muốn ở lại thành phố Ninh.
Ông bà nội Lạc đều được an táng ở thành phố Ninh, mỗi năm Lạc Vân Sam đều tới chào hỏi hai người, sau đó ở lại nói chuyện và năm nay cũng không ngoại lệ.
-Ngày mai mấy giờ cô lên máy bay thế ạ?
Buổi tối đang nằm trong chăn, Lạc Vân Sam cầm điện thoại hỏi.
Thanh minh này mình không thể trở về với Phùng Liễu nên chỉ có thể làm nũng với cô lúc tiễn ở sân bay.
Phùng Liễu không trả lời, mắt cô không đổi mà vẫn nhìn Lạc Vân Sam.
-Vân Sam.
-Dạ?
-Tôi ở lại với em.
Phùng Liễu nói, cô cầm tay Lạc Vân Sam.
-Em có đồng ý đưa tôi đi gặp ông bà nội hay không?
Đầu tiên Lạc Vân Sam bất ngờ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
-Nguyện ý, ông bà nội chắc chắn muốn gặp cô một lần.
-Ừm, vậy làm phiền Vân Sam đưa tôi đi nhé.
Trong mắt Phùng Liễu tràn đầy sủng nịnh, vì Vân Sam cô nguyện trả giá hơn một chút, cô cũng phải đáp lại cố gắng của nàng.
-Trước kia ông nội rất tôn trọng người làm giáo viên, nếu ông biết người yêu của em là giáo viên chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Lạc Vân Sam đã bị vui sướиɠ chiếm lấy.
"Mình đưa cô ấy tới, chắc chắn ông bà nội sẽ rất vui vẻ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]