Chương trước
Chương sau
Ánh sáng mặt trời mới lên, cửa thành vừa mở ra, đám người hối hả vào bên trong thành trì, bắt đầu một ngày mới.
Khác với ngày xưa, bây giờ nhiều người đeo đao đeo kiếm vào thành hơn, ở trong quán rượu quán trà, cũng đa phần thảo luận một chuyện.
Anh Hùng Yến!
Anh Hùng Yến là một truyền thống của Tam Hà Bang, cứ ba năm một lần bang chủ sẽ mở tiệc chiêu đãi quần hùng trong bang, phong thưởng cho những nhân tài kiệt xuất.
Nhưng lần Anh Hùng Yến trước, bang chủ Tam Hà Bang đổi quy định cũ, không chỉ mở tiệc chiêu đãi người trong bang, mà còn chiêu cả quần hùng, gửi Anh Hùng Thiếp (thiếp mời) đến những nhân vật nổi danh của Trần quận.
Trên yến hội, còn chọn ra bốn người trẻ tuổi xuất sắc nhất Trần quận, cùng với phần thưởng phong phú.
Mà phần thưởng này cực kỳ có giá trị!
Đủ để cho tất cả mọi người hâm mộ mong muốn!
Mà bốn người trẻ tuổi kiệt xuất kia, cũng được công nhận là bốn đại cao thủ trẻ tuổi của Trần quận!
Kể từ khi đó, thì Anh Hùng Yến của Tam Hà Bang không phải là chuyện nội bộ nữa, mà là một lần chè chén say sưa của Trần quận.
Người dự tiệc, đều là anh hùng hào kiệt khắp nơi.
Nhưng Anh Hùng Thiếp thì rất ít.
Vì để phô trương thanh thế của nhà mình, lại không làm mất lòng người khác, cho nên Tam Hà Bang thiết lập ba cửa ải khảo nghiệm ở trên Anh Hùng yến.
Người không có Anh Hùng Thiếp mà muốn tham gia Anh Hùng Yến, đều có thế đến khiêu chiến người giữ ải, chỉ cần khiêu chiến thành công, là có thể đi vào.
"Tổng cộng có ba cửa ải."
Trên đường lớn, một vị thư sinh đang cầm quạt xếp vừa đi vừa nói: "Người giữ ải thứ nhất là người nổi bật trong giới tam lưu cao thủ, dựa vào bổn sự của Cát huynh đệ, thì vượt qua dễ dàng."
Mà bên cạnh thư sinh này, là một người trẻ tuổi đang nghiêng đầu lắng nghe.
Người trẻ tuổi này sắc mặt chất phác, quần áo được làm bằng vải xám, nếu đặt trong đám người thì chả thu hút gì cả, chỉ có hai mắt của hắn, thỉnh thảng lộ ra vẻ linh động sáng ngời.
"Vậy được thôi, vậy là tốt rồi!"
Nghe vậy, Cát Tân vỗ nhẹ lồng ngực, giống như nhẹ nhàng thở ra vậy: "Có thể vào Anh Hùng Yến, cũng không phụ lòng mong mỏi của sư phụ ta rồi."
"Cát huynh đệ, có chuyện này ta muốn nói với ngươi."
Thư sinh thu quạt xếp lại, không vui nói: "Trần tiền bối cả đời kiêu ngạo, không có khuất phục người khác, tại sao ngươi qua cửa thứ nhất đã có thể thỏa mãn rồi?"
"Với lại, thông qua cửa thứ nhất, chỉ có tư cách vào ngoại viện dùng cơm, nhưng mà chân chính tham gia Anh Hùng Yến ở nội viện, thì vẫn không đủ tư cách!"
"Đủ rồi!"
Cát Tân nhẹ lắc đầu: "Ta cũng tự hiểu được, cửa thứ nhất là nhân vật nổi bật trong giới tam lưu, vậy cửa thứ hai chắn là nhị lưu cao thủ đúng không? Sợ là ta không phải đối thủ của hắn đâu."
Mặc dù hắn nói sợ, nhưng biểu lộ trên mặt không chút sợ hãi nào.
Dường như nhị lưu cao thủ, thì cũng chả là cao thủ gì đó trong mắt hắn vậy.
"Cát huynh đệ, trước kia ngươi được kỳ ngộ, tự nhiên nội khí tích lũy nhiều hơn người thường một giáp, bây giờ chắc cũng là nhị lưu cao thủ chứ!"
Thư sinh bất đắc dĩ nhìn đối phương, ngừng một chút, mới tiếp tục nói: "Hơn nữa, chỉ cần vượt qua cửa thứ hai, thì Tam Hà Bang sẽ đưa tặng ngươi năm mươi lượng bạc trắng."
"Năm mươi lượng bạc!"
Cát Tân dừng bước lại, mở to hai mắt: "La huynh nói thật chứ?"
"Đương nhiên là thật rồi."
La Nghị trợn trắng mắt, đối với một vị nhị lưu cao thủ, thì năm mươi lượng bạc, đã không phải là thứ gì đó to tát lắm.
Ngoại trừ vị Cát Tân lớn lên trong cảnh nghèo hèn cơ cực này!
"Vậy La huynh có biết, người thủ cửa thứ hai là ai không?"
La Phong trầm tư một lát, sau đó mới chậm rãi nói: "Theo lý mà nói, thì cửa thứ hai sẽ là tam lưu đỉnh phong, hoặc là người mới vào cảnh giới nhị lưu. Nhưng nếu như Tam Hà Bang muốn phô trương uy phong của mình, thì người chặn cửa tuổi tác sẽ không quá lớn, theo ta thấy, khả năng cao sẽ là Tam Hà Bang Trảm Phong Cuồng Đao Tôn Hằng, hoặc Tiểu Thiên La Tống Lăng Phong thôi."
Cát Tân trừng mắt nhìn, tò mò hỏi: "Tiểu Thiên La Tống lăng thì ta biết, còn vị Trảm Phong Cuồng Đao kia là ai?"
"Vị này a!"
La Phong cười đắc ý, mở quạt xếp trong tay ra, nói: "Vị cao thủ trẻ tuổi này vừa mới nổi lên trong năm ngoái mà thôi, bình thường cũng không xuất chúng gì lắm, nhưng khi Tam Hà Bang vây giết Cái Sơn sơn tặc, thì một mình hắn chém chết một vị nhị lưu cao thủ ngay tại chỗ!"
"Nghe nói, bây giờ người này mới chỉ tròn hai mươi tuổi, mà đã thông suốt Thập Nhị Chính Kinh, còn về có trùng kích Kỳ Kinh Bát Mạch hay chưa, thì ta cũng không rõ."
"Có thể giết chết nhị lưu cao thủ?"
Sắc mặt của Cát Tân tái đi, ánh mắt của hắn đã mang theo vẻ chần chờ: "Hay là thôi đi, năm mươi lượng bạc, không có quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình đâu."
"Ngươi sợ cái gì?"
La Phong kỳ quái nhìn hắn, nói: "Đây có phải chém giết sinh tử đâu, đều có điểm dừng cả, trước mặt mọi người ra tay giết người, coi như là ở Tam Hà Bang, thì hắn cũng không dám đâu!"
"Như vậy sao!"
Cát Tân sáng mắt lên: "Nếu như vậy, thì vượt qua cửa ải cuối cùng, chắc còn có thưởng thêm chứ?"
La Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đúng là có thưởng thêm, một trăm lượng bạc, chỉ là có thể thông qua cửa ải cuối cùng, đều là nhất lưu cao thủ, những người như vậy sao không có thiếp mời chứ?"
Trần quận có bao nhiêu nhất lưu cao thủ chứ?
Nhân vật bực này, thì Anh Hùng Thiếp của Tam Hà Bang, sớm đã đưa đến phủ của bọn họ rồi.
Nghe được một trăm lượng bạc, Cát Tân đã quên mất lời tiếp theo của La Nghị, vội vàng nói: "Vậy La huynh có biết người giữ cửa thứ ba là ai không?"
"Đúng là ta có biết người này!"
La Phong gấp quạt xếp vỗ nhẹ vào tay: "Đây chính là một trong bốn đại hào kiệt của Trần quận Lãnh Kiếm Khách Nguyễn Nguyên Hương, tuy nàng chỉ là nhị lưu cao thủ, nhưng đã từng chém giết nhất lưu cao thủ rồi, Cát huynh đệ có muốn đi thử sức không?"
"Lãnh Kiếm Khách Nguyễn Nguyên Hương?"
Cát Tân tái mặt đi, cuống quít lắc đầu: "Nữ sát tinh này, ta không dám chọc đâu."
"Hả?"
Biểu tình của Cát Tân, làm cho La Nghị sững sờ: "Sao vậy? Ngươi biết người này? Ta nghe nói, nàng rất xinh đẹp nha."
"Mỹ nữ mới đáng sợ hơn!"
Khóe miệng của Cát Tân co lại: "Lần đầu tiên ta thấy một nữ nhân sát tính nặng như vậy. Ngươi không biết…, chậc chậc."
Hắn muốn nói nhưng chợt nhớ tới cái gì đó, cuối cùng im lặng không nói.
"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!"
Phía trước, đột nhiên vang lên tiếng động ồn ào.
Người xung quanh đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ di chuyển, mà những người có công phu tốt, thậm chí còn vận chuyển khinh công, trực tiếp nhảy lên cao, không chú ý tới đám người ở dưới chút nào."
Trong nháy mắt, tiếng chửi bậy liên tục vang lên.
"Bạch!"
La Nghị thu quạt xếp lại, cười với Cát Tân: "Cát huynh đệ, chúng ta đi thôi?"
Lời còn chưa dứt, hắn đã cất bước đi về phía trước.
Bước chân của hắn rõ ràng rất chậm chạp, nhưng trong nháy mắt, bóng lưng của hắn liên tục lóe lên, không nhanh không chậm bỏ lại mọi người ở phía sau.
Cát Tân nhún vai, nhẹ nhún chân, trên mặt đất liên tục nở ra hoa sen, nâng bước đi về phía trước, tốc độ so với đối phương, không chậm hơn một chút nào.
Theo dòng người, cũng không lâu lắm, hai người đã đi tới trước một khu nhà.
Mà ở trước cổng chính của khu nhà này, một đám người của Tam Hà Bang vây tròn lại, đem đám người này ngăn ở bên ngoài.
Trong vòng tròn, chín người đeo đao kiếm đang tỏa ra khí tức, hai mắt lăng lệ nhìn mọi người.
Mấy người này, chắc hẳn là người thủ cửa ải thứ nhất!
"Chư vị!"
Mà một lão già râu tóc bồng bềnh xuất hiện trước cửa khu nhà này, vươn tay về phía trước, phát ra sóng âm vô hình đè những tiếng ồn ào ở đây xuống.
La Nghị nghiêng đầu, thì thầm với Cát Tân: "Là phó đường chủ của Chấp Pháp Đường Vạn Thắng Đao Ân Thiên Ương, nhất lưu cao thủ!"
"Ừ!"
Sắc mặt của Cát Tân ngưng trọng, chậm rãi gật đầu.
Sư phụ hắn, cũng từng là một vị nhất lưu cao thủ, nhưng trước kia tranh đấu với người khác, chịu trọng thương, thực lực giảm sút.
Mà bây giờ lại tuổi già sức yếu, ngay cả Cát Tân còn đánh không lại, khí thế không cách nào so với người ở trước mặt này.
"Ta đến đây để hỗ trợ Anh Hùng Yến, vốn là muốn chiêu đãi quần hùng, các vị đều là anh hùng hào kiệt, nhưng võ đạo tranh phong, chung quy đều có phân chia mạnh yếu."
Ân Thiên Ương nhẹ nhàng vuốt râu: "Lập cửa ải, không phải là muốn làm khó chư vị, thật ra là nơi này hơi nhỏ, nên phải bất đắc dĩ làm cách này."
"..."
"Tam Hà Bang mấy năm gần đây đang cố khuếch trương thế lực, đây là đang tuyển người."
Giọng của La Nghị vang lên liên tục: "Từ khi Nhạn Phù Phái diệt vong, thì Giang gia, người ít, khuếch trương chậm chạp. Bây giờ Trần quận, đã thuộc Tam Hà Bang."
"Đúng rồi, nếu như Cát huynh có thể xông qua cửa thứ hai, không chỉ có năm mươi lượng bạc khen thưởng, còn có thể trực tiếp gia nhập Tam Hà Bang, thậm chí cũng có khả năng trực tiếp làm chấp sự đấy."
"Thôi vậy!"
Cát Tân nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta tự do tự tại đã quen, không thích hợp gia nhập bang phái."
"Ai, lưng dựa đại thụ yên ổn hóng mát."
La Nghị thì không cho là đúng: "Cát huynh đệ có kỳ ngộ, muốn tiến thêm một bước, thì hãy tựa lưng vào một cái thể lực nào đó, bằng không thì việc tiến thêm cũng hơi khó."
Cát Tân lắc đầu: "Chuyện này tính sau!"
Hai người nhỏ giọng thì thầm, mà Ân Thiên Ương thì vẫn tiếp tục nói, thông báo cho mọi người ở đây.
"Chư vị, nếu muốn đi vào, thì tiến lên một bước, sau đó đánh vài cái giao hữu với những người giữ cửa, nếu hơn nữa chiêu, là có thể đi vào.
"Mời mọi người!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.