Trong gian nhà đá, âm thanh như sấm rền liên tục vang lên.
Tôn Hằng chân đạp đất, mặc Trọng Huyền Bảo Y nặng tới 400 cân, hai tay nắm lại, liên tục đấm trước mặt.
Gió bão gào thét, bị trọng quyền lôi cuốn, giống như một cái chùy lớn, liên tục đập xuống mặt đất được làm bằng đá xanh này.
Nghiêng người, vặn khố, chuyển quyền thành chưởng, chưởng phong gào thét, giống như những cơn sóng khổng lồ chồm tới, đem bó đuốc cách hơn mười mét đánh rớt xuống.
Đây là một căn nhà bằng đá to lớn, chiều dài chiều rộng tầm mười trượng!
Căn phòng đá lớn như vậy, mà chỉ có ánh lửa nhen nhóm, Tôn Hằng đứng ở trong đó, đáng lẽ không là bao nhiêu so với căn phòng rộng bao la này mới đúng chứ,
Mà sự thật lại không như thế!
Dáng người thon dài, không to lớn quá mức đứng ở trong căn phòng bằng đá này, như một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, mọi cử động của hắn, đều làm gian nhà đá này run rẩy nho nhỏ.
Mà đứng ở trong phòng, động tác của Tôn Hằng chậm rãi, nhưng mỗi lần giơ tay nhấc chân, dường như đang lôi kéo một tòa núi lớn vậy.
Đạp chân một cái, mặt đất rung động ầm ầm.
Cổ tay run lên, gió lớn gào thét như tiếng sấm rền.
Bóng người của hắn, dường như áp đảo căn phòng đá to lớn này, nhảy nhẹ một cái, giống như một ngọn núi đột ngột mọc lên trên mặt đất vậy, đỉnh núi chọc mây, khí thể che cả mặt trời.
Một tay đè xuống, giống như trời sập, mười cây đuốc trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478087/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.