"Tôn huynh đệ, ngươi thấy trong thành này, người đi đường như dệt, người dân và thương gia đều rất thịnh vượng, nhìn qua thấy được sự phồn hoa của quận thành nha."
Trên tửu lâu, Lưu Di mặt đầy men say nghiêng người nhìn cửa sổ, đôi mắt say lờ đờ nhìn đường lớn ở bên ngoài, liên tục cười khổ: "Nhưng trên thực thế, lòng người giống như lò luyện, thế sự như lồng giam, những thảo dân như chúng ta, nửa bước còn khó đi a!"
"Lưu huynh."
Tôn Hằng ngồi ngăn ngắn ở phía đối diện, hắn nhẹ giọng khuyên can: "Ngươi say!"
"Ta say rồi."
Lưu Hi cười hề hề: "Chỉ có say, ta mới có thể bộc lộ sảng khoái lòng của mình, để cho không còn phải phiền não nữa.
Tôn Hằng ngồi ở đối diện không nói tiếng nào.
Hắn cũng không hiểu rõ vị từng là người nhà của Thần Bộ này, nhưng dường như đối phương rất có hứng thú với mình, sáng sớm đã kéo hắn đến tửu lâu, tâm sự mỏng như thế này.
Có thể nhìn ra được, trong lòng vị Lưu Di này tràn đầy oán hận cùng với trả thù, nhưng lại không có cách nào xả ra được, bị kiềm nén lâu dài, để cho lòng của hắn sản sinh tuyệt vọng.
Loại cảm thụ này, Tôn Hằng cũng hiểu rõ.
Chỉ là, hình như ta không có quen thân với ngươi nha!
"Tôn huynh đệ, ngươi không biết, làm nha dịch như ta đau khổ thế nào đâu!"
Lưu Di gục xuống bàn, nghiêng người uống rượu: "Bởi vì nguyên nhân của gia gia ta, cho nên ta không được những đại nhân vật trong quận thành chú ý, không chiếm được công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478056/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.