Chương trước
Chương sau
Đồng Tử Công —— bản chính Thanh Nguyên Pháp!
Đây là tên phần tu luyện thân thể của Đồng Tử Công, ở đằng sau còn có phương pháp hướng dẫn hô hấp, chính là dành cho cảnh giới nội gia chân khí tu luyện
Đây là những gì được ghi lại trong cuốn sách này, nhưng mà đáng tiếc, trên người của Hắc Hổ, chỉ có bản chính Thanh Nguyên Pháp hướng dẫn tu luyện thân thể mà thôi.
Nhưng như vậy, đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Khép cuốn sách lại, mất một thời gian dài Tôn Hằng mới làm dịu đi sự hưng phấn trong lòng mình lại.
Môn võ công này, cao minh hơn Mãng Viên Công rất nhiều, hơn nữa còn có thể tu luyện một lúc cả hai cái, bổ sung lẫn nhau.
Hắn nhớ lại lúc trước, vì muốn đạt được công pháp hoàn chỉnh của Mãng Viên Công, mà phải tốn biết bao công sức, lại nhịn nhục mấy năm làm việc cho Thân Độc.
Mà cuốn sách này mặc dù chỉ là ghi chép sơ lược, đã khiến hắn cảm giác được nó cao minh hơn Mãng Viên công rất nhiều, môn công pháp như vậy mà giờ đây hắn lại đoạt được dễ như trở bàn tay!
Đương nhiên, môn công pháp này cũng có chỗ thiếu hụt, đó là khi chưa tu luyện tới đại thành, khi chưa bước vào cảnh giới nội khí, thì không được phá thân (mất đi sự trong trắng của cơ thể) nếu không thì sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Điều này, đối với Tôn Hằng hiện tuổi còn nhỏ và chưa có yêu thích ai, thì không ảnh hưởng gì nhiều.
Chỉ là, nghe nói Đồng trấn thủ của Thanh Dương Trấn cũng tu luyện công pháp này, xem ra thân phận của tên Hắc Hổ này ở trong phủ trấn thủ cũng không đơn giản.
Tóm lại, môn công pháp này không thể lộ ra ngoài ánh sáng!
Ở dưới cây, hai con hổ đang vây quanh một cái thi thể mà gào thét, thanh âm rất thảm thương, tuy bọn nó là dã thú, nhưng cũng lộ ra những cảm tình thuần khiết.
Quét mắt nhìn về phía mấy cổ thi thể ở dưới đất, Tôn Hằng đang ngồi xổm ở trên cây cũng không khỏi lắc đầu than.
Đôi khi, con người còn không bằng dã thú.
Ít ra, chúng rất thật thà, không có làm ra loại bán đứng người khác như vậy.
Thi thể của Hoàng Lân và Chu Cảnh là công cụ phát tiết của hai con hổ nên đã bị xé thành bảy tám mảnh, điều này làm cho Tôn Hằng đỡ phải đi thu dọn chiến trường.
Cất kỹ cuốn sách trên tay, Tôn Hằng đứng dậy leo lên ngọn cây, cây cối ở trong núi rằng này rất tươi tốt, những bóng cây ở trên cao xen lẫn nhau, tranh đoạt lấy ánh mặt trời, cũng cung cấp đường lui cho hắn.
Chân đạp ngọn cây, cơ thể của hắn linh hoạt như khỉ, hai tay hai chân giãn ra, liên tục di chuyển về trước khiến cho âm thanh hổ gầm kia ngày càng xa.
Ở bên ngoài, có mấy cổ thi thể nằm lộn xộn trên đất lạnh.
Rất hiển nhiên, Hắc Hổ không có để cho ai sống cả.
Cũng không biết tình hình của nơi hạ trại như thế nào?
Tôn Hằng nhìn thấy rất rõ ràng, con hổ thứ hai llà từ nơi hạ trại chạy tới.
Miệng của nó còn mang theo máu tươi, nghĩ sơ một chút thì cũng biết điều gì xảy ra!
Quả nhiên.
Không lâu sau, nơi hạ trại đã thành một mảnh hỗn loạn, năm sáu cổ thi thể bụng và ngực đã bị xé rách đang nằm ở dưới mặt đất, mùi máu tươi tràn ngập.
Ghế của Hoàng Mạc đã ngã lật xuống đất, vỡ thành một đống gỗ vụn.
Tất cả nguyên liệu nấu ăn, đồ dùng cá nhân, vứt lộn xộn ra, côn bổng, đao kiếm, thậm chí một cây Kình Nỗ đều bị vứt ngổn ngang trên mặt đất, có thể thấy được sự vội vàng của bọn hắn khi xảy ra vụ việc.
Nhưng theo lý mà nói, thì bọn họ nhiều người như vậy, lại có hai cây Kình Nỗ có thể săn được hổ, đáng lẽ không bị một con hổ ép đến mức như vậy.
Đáng tiếc, lúc đấy Tôn Hằng, Hoàng Lân những người phụ trách không có ở đây, một đám người không có chỉ huy nên không phản ứng kịp, bị mãnh hổ hung dữ lao vào, thì phản ứng đầu tiên của bọn họ chỉ có chạy trốn mà thôi.
"Hây!"
Tôn Hằng lắc đầu, hắn nhảy xuống cây, tiện tay tìm những thứ còn có thể dùng trong doanh địa.
"Leng keng..."
Một cái hộp sắt chuyển động, phát ra những âm thanh leng keng, gây sự chú ý cho Tôn Hằng, nhưng thấy được thứ này thì nhịn không được lắc đầu.
"Thứ này vậy mà cũng vứt?"
Hộp sắt dưới chân của hắn dài chừng một mét, bên trong còn có mấy cái hộp gỗ nhỏ, chính là túi đựng những đóa Huyết Hồng Hoa mà họ đã thu thập được.
Lắc đầu, Tôn Hằng đem hộp gỗ bên hông của mình bỏ vào hộp sắt, sau đó tìm một tấm vải bố dài, cột hộp sắt lại phía sau lưng của mình.
Hắn đi dạo một vòng, tìm những thứ hữu dụng trong đống đồ vật nằm ngổn ngang dưới đất, sau đó cúi đầu hành lễ với đám thi thể ở dưới đất, xong việc liền cất bước rời đi.
Về phần thu thập thi thể,
Thì sẽ có những dã thú trong rừng dọn phụ.
Núi rừng tịch mịch, nhìn qua rất trầm lặng, không có gợn sóng.
Chỉ có trong mắt của những thợ săn lão luyện, mới có thể từ trong bụi cỏ nhìn rất bình thường kia, tìm được tin tức mà mình muốn.
Tôn Hằng tuy không phải là thợ săn, nhưng nhãn lực của hắn cũng không kém.
Ở phía xa có những sợi dây leo, đám cỏ khô bị người quật đổ thành một mảnh hỗn loạn, Tôn Hằng giơ cây Kình Nỗ trong tay lên, nhắm vào phía đó.
"Ai ở nơi này! Đi ra!"
"Tôn Hằng?"
Từ trong bụi cỏ một giọng nói quen thuộc vang lên, sau đó là tiếng sột soạt, Hoàng Mạc mặt mang vẻ kinh ngạc, chật vật đi từ trong đó đi ra.
Lão nhìn về phía bao bố sau lưng Tôn Hằng, buồn bực nói: "Ngươi quay về nơi hạ trại, có nhìn thấy hổ không?"
"Là Hoàng tiền bối a!"
Tôn Hằng nhẹ nhàng thở ra, đặt cây Kình Nỗ xuống: "Lúc ta đi đến, hổ đã đi rồi. Đáng tiếc, lúc chúng ta hái thuốc cũng gặp phải hổ tập kích, tất cả mọi người đều chạy tứ phía. Xem ra, ở nơi này không chỉ có một con hổ."
"Đúng rồi!"
Giọng của hắn thay đổi, nhìn Hoàng Mạc với ánh mắt kỳ quái: "Tiền bối, cho dù là mãnh hổ tập kích, thì nơi hạ trại cũng không nên biến thành như vậy chứ? Hoàng sư huynh, Chu sư huynh hai người bọn họ ở đâu?"
"Đừng nói về hai tên đấy nữa!"
Hoàng Mạc biến sắc, tức giận nói: "Hai tên khốn kiếp này, nếu như còn sống trở về, ta sẽ làm cho bọn chúng biết thế nào là hối hận khi được sinh ra trên đời!"
""Như thế nào? Hai người Hoàng sư huynh chọc giận tiền bối sao?"
Tôn Hằng cười khẽ: "Tiền bối chấp bọn họ làm gì. Nhưng mà mọi người đều chạy rồi, không bằng chúng ta xuống núi đi?"
Tôn Hằng vỗ vỗ hộp thuốc sau lưng: "Mười đóa Huyết Hồng Hoa, chúng ta đã hải đủ."
"Hừ!"
Hoàng Mạc hừ lạnh một tiếng, chỉ cần nghĩ đến Hoàng Lân, Chu Cảnh, lão liền không cách nào ngăn sự tức giận trong lòng, nhưng khi nhìn Tôn Hằng, sắc mặt của lão mới hơi hơi buông lỏng.
Gật đầu, Hoàng Mạc mặt không biểu tình nói: "Cũng được, chúng ta xuống núi trước! Ta cũng muốn nhìn xem, vẻ mặt của hai tên tiểu tử kia sẽ như thế nào khi thấy ta?"
Tôn Hằng hé miệng cười khẽ, thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi, hai người bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu.
"Tiền bối vừa làm gì trong đó thế?"
Nâng bao bố trên lưng lên, Tôn Hằng khom người, dẫn Hoàng Mạc bước đi, Tôn Hằng liếc nhìn đám cỏ hồi nãy.
Hoàng Mạc cũng quen thuộc việc hái thuốc, vừa rồi nếu như không phải bụi cỏ ở bên kia ra dị động, Tôn Hằng e là cũng không phát hiện được lão.
"Trừng trị một tên khốn nạn!"
Hoàng Mạc vén tay áo lên, trên móng tay màu vàng nâu của hắn còn có màu đỏ tươi của máu khiến cho hai mắt của Tôn Hằng co rụt lại: "Đám người kia, vậy mà còn chạy nhanh hơn cả ta, ta gọi bọn hắn lại, vậy mà không ai trả lời! Ngươi nói, loại người này, có nên cho bọn chúng một bài học không?"
Ánh mắt của Tôn Hằng lần nữa đảo qua bụi cỏ, chậm rãi gật đầu: "Tiền bối nói đúng, bọn hắn phải nên được dạy bảo lại."
"Hừ hừ..."
Hoàng Mạc hừ nhẹ một tiếng, hai tay của hắn chắp sau lưng, ngẩng đầu bước đi: "Ngươi cũng không tệ, còn biết quay về nơi hạ trại đem thảo dược mang về. Ngươi yên tâm, nhiệm vụ lần này ai là người có công lớn nhất, trong lòng của ta rất rõ ràng!"
"Tiền bối quá khen rồi!"
Tôn Hằng chắp tay, có được cuốn sách vừa nãy thu được trên người của Hắc Hổ, hắn đã không đem những cái khen thưởng này vào mắt nữa rồi.
Bây giờ, hắn chỉ mong nhanh chóng xuống núi, sau đó ổn định lại mà tu luyện công pháp thật tốt, tranh thủ sớm đem thân thể tu luyện tới đỉnh cao.
"Đi!"
Hoàng Mạc xua tay nói, cũng không để Tôn Hằng dẫn đường, chân lão bước tới, tự đi về phía chân núi.
Lão mặc dù già yếu, nhưng bộ pháp lại rất ổn trọng, bước một bước, cỏ cây dưới chân của lão bay tán loạn, mà cả người của lão cũng tiến được hơn một trượng, bước đi như sao băng lướt qua vậy.
Rất hiển nhiên, đây là một môn thập phần cao minh bộ pháp!
Quả nhiên gừng càng già càng cay, lão già này ở quận thành sống vài chục năm, trên người quả thật đã thu thập được không ít thứ tốt!
Đáng tiếc, Tôn Hằng chỉ có trông mà thèm chứ không dám làm gì cả!
Một lát sau, Hoàng Mạc đang đi ở phía trước đột nhiên nhe răng cười, bước thẳng tới phía trước, thân hình trong chớp mắt hóa thành một đạo tàn ảnh, vô cùng nhanh đánh về một tên học đồ đang hoảng hốt ở phía xa xa.
"Tiền bối, hạ thủ lưu tình!"
Tôn Hằng trong lòng tim đập mạnh một cái, vội vàng hét lớn.
Vừa nói xong câu này, thì đã quá muộn!
"Rắc...!"
Cơ thể của Hoàng Mạc xoay tròn trên không, hai tay nắm chặt đầu của học đồ kia, hắn vặn người một cái, làm cho cái đầu kia xoay tròn 180 độ, ngay lập tức tắt thở.
"Chạy trốn! Ngươi dám chạy trốn a!"
Một cước đạp bay thi thể kia, Hoàng Mạc dữ tợn hét lên một cách điên cuồng: "Này thì, dám bỏ lại lão tử mà chạy trốn trước!"
Tôn Hằng cũng dừng bước lại, ánh mắt của hắn dần dần trở nên băng lạnh, sát ý dâng lên nhưng lại bị hắn đè xuống, cuối cùng chỉ có bất đắc dĩ.
Ngươi có bản lĩnh như vậy, vì sao không thi triển lên người con hổ kia?
Chẳng lẽ chỉ dám ỷ mạnh hiếp yếu sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.