Tục ngữ có câu: Ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, người không tiền của phi nghĩa thì không giàu!
Câu tục ngữ này thật chính xác!
Trong hang động, Tôn Hằng nhìn đống tiền trước mặt mình, mặc dù hắn có khả năng kiểm soát cơ thể mình rất tốt, nhưng hô hấp vẫn trở nên gấp gáp.
Gần bốn mươi lượng bạc trắng!
Thế giới này giá cả của một lượng bạc không có thay đổi, vẫn cứ một lượng bạc đổi được ngàn đồng tiền, trong này gần như một nửa là tiền xu, cho nên đủ chứa đầy một cái rương nhỏ!
Ngón tay khẽ vuốt mười lượng bạc, vẻ nóng rực trong mắt Tôn Hằng dần dần tiêu tán, hắn hít sâu một hơi, hô hấp trở nên chậm rãi vững vàng trở lại.
Từng đồng tiền trong tay của hắn trượt xuống, tạo thành những âm thành 'leng ka leng keng' giòn vang, những âm thanh rất mê người, làm cho người khác say mê.
Tuy nhiên, tại thời điểm này Tôn Hằng đã khôi phục lại thanh tỉnh.
Tiền bạc mặc dù tốt, nhưng cũng không phải thứ mình truy cầu ở kiếp này, ngược lại sẽ gây mê hoặc tâm trí, vì vậy nên hắn sẽ không lấy.
Giống như mấy người Hoàng Thế Hữu, quả thật là thấy tiền sáng mắt, vì những đồng tiền này mà giết người đoạt mệnh.
Nghe nói mấy tháng gần đây, có mấy người miền núi trong lúc thu thập Thiết Tuyến Đằng, đã phát hiện được dược liệu quý hiếm ở trong núi, nên đổi được không ít tiền.
Bây giờ có vẻ, những tiền bạc mà bọn họ dùng dược liệu để đổi được, đều ở nơi này.
Đáng tiếc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1477981/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.