Chương trước
Chương sau
Gió núi lạnh buốt, mặc dù đã bị rừng rậm cản bớt, nhưng vẫn thổi xuống thân núi, làm cho ngọn núi được bao phủ bởi sương và bông tuyết.
Cây cỏ lay động, bụi gai cũng lay động theo, hai bóng người chân đạp cỏ khô, ngay giữa rừng núi đi về nơi đã hẹn sẵn.
Hai người này một cao một thấp, một cường tráng một gầy còm, mặc dù hình dáng tướng mạo đều khác xa nhau, nhưng lại là một đôi huynh đệ.
Bọn họ là Mã gia huynh đệ, cũng là học đồ của tiệm thuốc, dáng người cao gầy là huynh trưởng Mã Minh, còn dáng người thấp nhưng cường tráng thì là đệ đệ Mã Dung.
Hai người bọn họ chênh nhau một tuổi, được nhận vào tiệm thuốc Mai Sơn làm Ngoại Vụ học đồ cùng một đợt.
Huynh đệ đồng lòng, có lợi cùng chia, bọn họ tuy là không thể thoát khỏi thân phận học đồ, về sau có được giữ lại thì cũng chỉ làm đứa ở. Nhưng cả hai người đều tinh thông võ nghệ, lại là phụ tá đắc lực của Hoàng Lân đại sư huynh, cho nên cuộc sống của họ so với những đứa ở khác tốt hơn nhiều!
"Phì phì..."
Gió lạnh đập vào mặt, để cho những hạt tuyết rơi vào trong miệng của bọn hắn, Mã Dung há miệng thở nhẹ, đồng thời thân thể của hắn run rẩy bẩy. Nhưng khi nghe được tiếng va chạm của những đồng tiền phát ra từ cái túi bên hông của hắn, trên mặt hắn lại trở nên vui vẻ.
"Không nghĩ tới, lão kia lại để dành được nhiều tiền như vậy. Bọn người miền núi này, đúng là những đứa muốn tiền chứ không muốn mạng, hề hề…, bây giờ lại phải đưa không cho chúng ta!"
"Nói không sai."
Mã Minh không có thể trạng tốt như đệ đệ của mình, trong lúc di chuyển còn ôm chặt lấy thân thể, nhưng giọng của hắn thì rất hưng phấn: "Lát nữa nhìn thấy hai người kia, thì bắt đầu có thể chia tiền rồi."
"Chúng ta sáu bọn họ bốn, lợi cho bọn họ quá! Người ra tay nhiều rất, đều là hai anh em chúng ta!"
"Không sai!"
Mã Dung gật đầu: "Xương cốt khó gặm bọn họ đều giao cho chúng ta, bọn họ dựa vào cái gì để cầm bốn phần cơ chứ. Cho dù tên họ Hoàng kia là đồng tộc với Hoàng sư huynh, nhưng vậy cũng không được!"
"Chia bảy ba đi!"
Mã Minh cúi đầu xuống, yên lặng tính số tiền thu thập được: "Dù cho là chia bọn họ ba phần đi, cũng được mười mấy lượng bạc rồi, vậy cũng quá nhiều!"
"Đại ca."
Mã Dung xiết chặt côn bổng trong tay: "Nếu như bọn họ không đáp ứng, như vậy..., chúng ta có thể hay không?"
Tay hắn đưa lên cổ ra hiệu, trong mắt của hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Hiển nhiên, hắn muốn độc chiếm số tiền này.
"Không ổn."
Ánh mắt của Mã Minh lóe lên, cuối cùng cũng lắc đầu: "Hoàng Thế Hữu dù sao cũng là đồng tộc của đại sư huynh, nếu như, hắn có sự chuẩn bị phía sau, vậy thì có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không thể giải thích được, đừng có làm liều như vậy!"
"..."
Ánh mắt của Mã Dung giãy giụa một hồi, cuối cùng hắn đành lựa chọn thở dài, gật đầu: "Thôi đành vậy!"
"Đến rồi."
Đi qua rừng cây này, đã thấy một cái hang động tối đen như mực nằm đó.
Mã Minh nghi ngờ, nhỏ giọng nói: "Bọn họ sao lại chưa trở về? Đối phó với một tên nhóc con, mà cần sử dụng nhiều thời gian vậy sao?"
"Lũ vô dụng!"
Mã Dung chửi nhỏ một tiếng, sau đó hắn bước vào trong hang động: "Ca ca, chúng ta đi vào trong cho ấm."
"Ừ."
Mã Minh gật đầu.
Hai người nói chuyện rất thoải mái, bước đi nhẹ nhõm, nên không phát hiện ra được, ở dưới đám cỏ dại trước mặt của bọn họ, che giấu một cái bẫy, giống như một con mãnh thú đang mở ra răng nhanh, nằm yên chờ con mồi đến vậy.
"Phập!"
Hai huynh đệ lúc này đã đạp vào đám cỏ dại, ngay lập tức trong đám cỏ này, các cơ quan cạm bẫy được kích hoạt, dây thừng siết chặt lại, túm lấy cổ tay cổ chân của hai huynh đệ này, treo lên trên trời.
"Cẩn thận!"
Mã Dung phản ứng rất nhanh, hắn gầm nhẹ, sau đó lập tức rút cây rìu bên hông ra, chém về phía sợi dây thừng đang cột người ca ca hắn.
Tình huống như vậy thì tháo dây thừng trên người của ca ca hắn dễ dàng hơn so với việc hắn tự tháo dây thừng trên người mình.
"Bá..."
Cạm bẫy không chỉ có thế, trong lúc hai người bọn họ đang rối loạn, thì mấy cây gỗ được vót nhọn từ hai phía phóng ra, mang theo một cỗ sát khí, nhắm thẳng vào hai người bọn họ.
"Phong Tảo Lạc Diệp "
Mã Dung vẫn đang bị treo lên, hắn cắn răng một cái, buông búa để cho nó rơi cùng ca ca mình xuống đất, còn bản thân thì cầm côn để múa, dù có hơi rối loạn, nhưng những cây gỗ phóng ra đều bị hắn đập bay.
Tuy nhiên, cầm cự chỉ được một lúc, hắn đã dùng hết sức mạnh của mình, động tác cũng vì vậy mà dần chậm lại.
"Vút…"
Một mũi tên xé gió bay thẳng về hướng hắn, tiếng vang liên tục không dứt, sau ba tiếng vang, tên Mã Dung đang bị treo trên cây hai mắt trợn lên, cổ họng tính nói gì đó, nhưng nó bị một mũi tên trực tiếp xiên thẳng vào.
"Đệ đệ!"
Bị rơi trên mặt đất Mã Minh lúc này mới lăn dậy, dùng côn đập bay mũi tên đi. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt của hắn đã chuyển thành đỏ bừng.
Hắn rống lên, tiếng rống vang vọng bốn phía, em trai ruột mất mạng ngay trước mặt mình, khiến cho Mã Minh nhất thời mất đi lý trí.
"A! Là ai, là ai?"
Hắn một tay cầm côn, hai mắt nhìn chằm chằm vào chỗ mũi tên vừa bay ra, sau đó cất bước chạy như điên tới, vừa chạy vừa hét to: "Hoàng Thế Hữu, Mãnh Tử, có phải hai người các ngươi không? Bọn chết tiệt, mau lăn ra đây cho ta!"
Lửa giận tràn ngập tâm trí, Mã Minh múa cây côn bổng trong tay của mình, ngay lập tức xong tới, đánh về phía bụi cỏ kia.
Trong bụi cỏ, thân ảnh của Hoàng Thế Hữu lúc ẩn lúc hiện, nhưng bây giờ Mã Minh đã giận tới mất lý trí rồi, côn bổng đập xuống, liền tiếp tục đập chỗ khác.
"Bụp... Bụp..."
Côn ảnh tung bay, thân hình của Hoàng Thế Hữu như rơm rạ vậy, bị Mã Minh liên tục dùng côn đánh vào ngươi, sau đó trực tiếp đánh văng ra ngoài bụi cây.
Dưới ánh mặt trời lộ ra từ khoảng trống của những cái cây lớn, thi thể của Hoàng Thế Hữu đã bị đánh nát tứ chi, cổ của hắn bị xoắn lại, đã chết đến không thể thảm hơn!
Mà núp ở trong rừng, một cái thân ảnh nhảy vụt ra, nhân cơ hội này đánh về phía Mã Minh, thân ảnh này cầm trong tay trường đao, dùng lực rất mạnh, chém về phía cổ của hắn, giống như tư thế một đao chém đầu vậy.
"Keng…"
Với kinh nghiệm chiến đấu của mình, Mã Minh phản ứng rất nhanh, hắn vội vàng quay người lại đỡ đao, đao với côn va chạm với nhau, nhưng hắn vừa mới phát tiết ra nên khí lực bây giờ rất yếu, nên bị bức phải lùi ra phía sau vài bước.
Cùng lúc đó, hắn cũng thấy được diện mạo của người kia.
"Là ngươi!"
Mã Minh trợn hai mắt lên, trong mắt của hắn đều là sự kinh ngạc, cho dù hắn có suy nghĩ thế nào, cũng không thể tưởng tượng được, người tập kích hắn và Mã Dung, chính là Tôn Hằng!
Một đứa ở trong tiệm thuốc không chỉ rất ít nói, mà còn rất trung thực và hiền lành!
Đôi mắt của hắn chuyển động, liếc qua thi thể của Hoàng Thế Hữu, sau đó lại liếc vào cung săn sau lưng của Tôn Hằng, sắc mặt của Mã Minh ngày càng lạnh.
"Ngươi giết Hoàng Thế Hữu cùng Mãnh Tử!"
Lúc này Mã Minh cũng đã tỉnh táo lại, Hoàng Thế Hữu đã chết từ trước rồi, vừa nãy chỉ là thủ đoạn mê hoặc của đối phương thôi.
"Được, ngươi rất được!"
Mã Minh cắn răng lại, trong lòng đã hiểu ra tất cả.
Rất rõ ràng, hai người Hoàng Thế Hữu giết tên này không được mà còn bị hắn giết lại, Đối phương cũng dựa theo dấu viết tìm tới đây, chuẩn bị đem huynh đệ mình giải quyết luôn!
Nhổ cỏ nhổ tận gốc!
Tuổi còn nhỏ, mà đã có thủ đoạn ác độc như vậy rồi!
"Ngươi đã tu luyện Mãng Viên Kính đến tiểu thành rồi sao?"
Nếu như hắn không tu luyện tới tiểu thành, một đao vừa rồi tuyệt đối sẽ không đánh lui được mình!
"Ngươi nói nhảm rất nhiều!"
Tôn Hằng cầm trường đao lên, từng bước từng bước tiến lại gần, hai mắt lạnh lùng nhìn đối phương: "Bây giờ, chỉ còn lại một mình ngươi!"
"Hừ hừ..."
Mã Minh nheo mắt, hừ lạnh hai tiếng, trong lòng của hắn cũng dấy lên sát khí: "Thời gian ngắn như vậy mà có thể đem Mãng Viên Kính tu luyện tới trình độ này, cho dù ở trong bang cũng không được mấy người có thể so sánh. Nếu như được người khác phát hiện, thì đây chính là một hạt giống tốt, đáng tiếc, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!"
"Phải không?"
Tôn Hằng cười lạnh, nhẹ nhàng giơ trường đao lên: "Ta cảm thấy, người chết là ngươi!"
Từ "ngươi" còn chưa nói xong, Tôn Hằng đã nhảy lên, hắn vung trường đao lên, chém thẳng vào cổ họng đối phương.
"Linh Viên Phiên Phi!"
Mã Minh liền múa cây côn trong tay của mình lên, cơ thể của hắn di chuyển, côn ảnh xuất hiện đầy trời, sau đó đánh thẳng về phía Tôn Hằng.
"Keng keng keng..."
Nhờ việc nắm giữ thành thạo côn pháp, trường đao trong tay Tôn Hằng lóe lên, chính xác đánh vào những điểm yếu trên côn bổng kia, thỉnh thoảng hắn lại dùng Tam Điệp Lãng, từng bước từng bước áp chế đối phương phải lùi về sau.
Từ đầu đến cuối, sắc mặt của Tôn Hằng không có thay đổi, có thể thấy, với thực lực của hắn bây giờ, cho dù không cần dùng Linh Hầu Thập Tam Kích, cũng có thể nhẹ nhõm đánh bại Mã Minh!
"A..."
Đang liều mạng múa côn Mã Minh đột nhiên cắn chặt răng, gân xanh trên trán của hắn dần nổi lên, hắn không nghĩ tới được, tên nhóc này, vì sao có thể đánh ngang tay với minh!
Thậm chí, hắn còn áp chế mình!
"Đi chết đi!"
Trong lúc đánh nhau, hai người không ngừng ép sát đối phương, nhưng sau đó Tôn Hằng vặn mạnh cơ thể của mình, lực tay của hắn đột ngột tăng lên, chỉ thấy được ánh đao lóe lên, sau đó nhanh chóng lướt qua cổ của đối phương.
Lúc này cơ thể của Mã Minh đã cứng đờ.
Một lát sau, một cái đầu người rơi xuống, máu tươi làm đỏ cả một vùng tuyết.
Trên cái đầu người kia, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.