Chương trước
Chương sau
7.

"Sầm Mộ." - Ôn Kỳ Sâm thử gọi một tiếng, Sầm Mộ vẫn không nhúc nhích.

Sau khi xác định người này hẳn là sẽ không lộn xộn nữa, Ôn Kỳ Sâm khởi động xe.

Anh từ bỏ nhiệm vụ gian nan là hỏi ra địa chỉ nhà từ trong miệng Sầm Mộ, nếu còn hỏi tiếp không biết còn có thể nghe được bao nhiêu từ ngữ kinh người, tính toán trước tiên đem Sầm Mộ tới khách sạn mình đang ở.

Dọc theo đường đi, Sầm Mộ đều rất thành thật, Ôn Kỳ Sâm cũng không thèm để ý việc cánh tay của mình còn bị cậu ôm ở trong ngực, xem như cho cậu một cái gối ôm miễn phí, cũng chẳng mất được miếng thịt nào.

Nhưng mà, kết quả của làm như vậy chính là, chờ anh đỗ xe xong, Sầm Mộ vẫn còn ôm chặt không chịu buông.

"Sầm Mộ" - Ôn Kỳ Sâm tính toán đàm phán một chút với người mới vừa tỉnh lại: "Bây giờ cậu buông tay ra một chút, hiện tại tôi muốn xuống xe, trong chốc lát lại cho cậu ôm." - Sầm Mộ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo hơi say, mơ hồ mê mang, tựa như đang cân nhắc tính khả thi của câu nói này.

Chuyện này đối với đầu óc vẫn còn men say của Sầm Mộ độ khó khá lớn, Ôn Kỳ Sâm đành kiên nhẫn chờ, qua một lúc lâu sau, mới cảm giác được cánh tay của mình chậm rãi bị buông ra.

Anh hoạt động cánh tay bị áp có chút chết lặng một chút, đi sang bên kia, cửa xe vừa mở ra, gương mặt ủy khuất phóng đại của Sầm Mộ liền xuất hiện ở trước mắt.

Cánh tay tức khắc lại bị quấn lên, tốc độ của Sầm Mộ hoàn toàn không giống như là một người đã uống say. Ôn Kỳ Sâm rất là bất đắc dĩ mà tùy ý cậu ôm, bản thân khóa xe, mang người đi về phía thang máy.

Ngày đó, sau khi anh từ trong nhà đi ra liền suy xét đem căn hộ kia bán đi, qua một thời gian lại tính toán mua phòng một lần nữa, cho nên trước mắt chỉ có thể ở trong khách sạn.

Người trong thang máy không nhiều, nhưng chỉ cần nơi nào có người thì nơi đó có chuyện bát quái, thấy bọn họ dùng tư thế thân mật như vậy đi vào, trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu tình hiểu rõ.

Những người khác ở bên trong thức thời không lên tiếng nữa, mà Ôn Kỳ Sâm từ trước đến nay không thèm để ý người khác nghĩ gì, tuy rằng bị nhiều đôi mắt như vậy đồng thời nhìn chăm chú sẽ có chút không khoẻ, nhưng cũng mặc kệ bọn họ.

Vào phòng, Ôn Kỳ Sâm để Sầm Mộ ở trên sô pha, muốn đi pha ly trà cho cậu uống tỉnh rượu, nào biết Sầm Mộ cũng dùng sức đem anh kéo đến ngã ngồi ở trên sô pha, ôm chặt không chịu buông tay.

Không có biện pháp, chỉ có thể lại thương lượng một chút.

Ôn Kỳ Sâm ôn tồn mà nói: "Sầm Mộ, cậu buông tay trước, tôi đi rót cho cậu chén nước uống."

Lần này Sầm Mộ lại không dễ nói chuyện như vậy, trực tiếp cự tuyệt anh: "Không uống."

"Cậu say, uống nước có thể giảm bớt một chút" - Ôn Kỳ Sâm kiên trì nói: "Tôi chỉ đi đến cái tủ lạnh phía bên kia, cậu xem, có vài bước mà thôi, lập tức sẽ có thể trở về."

Sầm Mộ ngược lại ôm chặt eo anh: "Không đi."

Ôn Kỳ Sâm: "......"

"Em...... Không khát." - Sầm Mộ nói chuyện không lưu loát, động tác trên tay lại không hàm hồ, gắt gao ôm anh, giống như sợ anh chạy trốn: "Anh không thể...... Không thể đi."

Ôn Kỳ Sâm không có biện pháp, đành phải vì tiến mà lùi một bước, giống như đang dỗ dành trẻ con: "Vậy chúng ta đi cùng được không?"

Giọng nói của anh trầm thấp lại tràn ngập từ tính, nhưng nguyên bản là lạnh, lúc này cố tình phóng nhẹ phảng phất mang theo chút cảm tình, ôn nhu đến làm người trầm mê.

Sầm Mộ không thể chống cự, lập tức choáng váng mà gật đầu đáp ứng, bị mang theo cùng đi rót nước, tự mình bưng lên uống.

"Anh...... Anh uống không?" - Sầm Mộ giơ cốc nước còn một nửa lên hỏi.

Ôn Kỳ Sâm lắc đầu, tỏ vẻ mình không muốn uống. Sầm Mộ giống như đã hiểu, lại uống một ngụm, ngậm ở trong miệng không nuốt xuống, quay đầu nhìn về phía Ôn Kỳ Sâm.

Ôn Kỳ Sâm không rõ nguyên do, đột nhiên bị Sầm Mộ áp đảo ngã ngồi trên sô pha, anh còn không kịp làm ra phản ứng gì, liền cảm thấy trên môi mình bị một thứ có cảm giác ấm áp phủ lên.

Há mồm là theo bản năng, anh muốn hỏi Sầm Mộ làm gì vậy, nhưng mà vừa mở miệng, tập cảm thấy có chất lỏng theo đó chảy vào - là Sầm Mộ dùng miệng đút nước cho anh.

"?!!"

Trước đó khi muốn đem Sầm Mộ tới đây, Ôn Kỳ Sâm chưa từng nghĩ tới tình huống này.

Anh trước kia cũng từng gặp qua Sầm Mộ uống say, không khóc không nháo cũng không nói lời nào, chỉ là dính người vô cùng, đi một bước bám một bước, đây là thói quen từ trước đã có, cho nên thời điểm vừa rồi, anh bị ôm lấy cũng không có phản ứng gì, còn sẽ thuận theo dỗ hành.

Chính là, ở lãnh địa của mình bị cưỡng hôn, hiển nhiên vượt qua phạm trù Ôn Kỳ Sâm có thể chấp nhận.

Anh nghĩ thử đem người bên trên đẩy ra, lại bởi vì vấn đề góc độ mà không thể dùng lực, đá mạnh lại sợ làm người bị thương, đành phải an tĩnh mà nằm, xem khi nào Sầm Mộ có thể tỉnh táo chủ động buông mình ra.

Ông trời không phụ lòng người, sau khi Sầm Mộ đút xong một ngụm đầy nước rốt cuộc mở bừng mắt, men say mông lung mà nhìn thẳng vào anh.

Nước bị khống chế mà một chút một chút chảy qua, cho nên Ôn Kỳ Sâm không bị sặc, lại suy xét nước trong miệng là người ta dùng môi đút, anh cũng không thể nhổ ra, chỉ có thể nhận mệnh nuốt xuống.

Hầu kết anh vừa động, đôi mắt Sầm Mộ liền cong lên, lại là đột nhiên không kịp phòng bị, Ôn Kỳ Sâm cảm thấy một vật trơn trượt vói vào trong miệng mình.

Lần này không phải vừa chạm liền dừng lại, Ôn Kỳ Sâm cảm giác cái lưỡi kia ở trong miệng mình quét một vòng rồi lui ra ngoài, tựa hồ như đang kiểm tra có còn thừa vật gì hay không, sau đó chủ nhân của đầu lưỡi cũng rời đi môi anh, cánh tay chống thân thể từ trên người anh buông xuống.

Sầm Mộ rơi vào khe hở ở giữa sô pha và Ôn Kỳ Sâm, một bàn tay còn đặt ở trên người Ôn Kỳ Sâm, hô hấp chậm rãi trở nên đều đều - lần này ngủ rồi.

Loại chuyện này cũng chỉ có Sầm Mộ mới có thể làm ra được, tuy là ngày thường Ôn Kỳ Sâm đối đãi bất luận kẻ nào đều khiêm tốn có lễ, cũng phải liên tục hít sâu vài cái, mới nén được xúc động muốn đem cậu từ trên sô pha ném xuống.

Anh đứng lên, dùng khăn giấy xoa xoa miệng, dùng gối ôm thay thế bản thân nhét vào trong lồng ngực Sầm Mộ, một lần nữa đổ chén nước cho mình uống, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng ngủ.

Bước chân anh quá nhanh, cho nên xem nhẹ động tác nhỏ của Sầm Mộ, không thấy được đôi mắt của người vốn dĩ đã ngủ mở ra một chút, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm anh, nghe được tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, sau đó mới an tâm nhắm mắt, ôm gối ôm sát vào trong lồng ngực, bên môi cong lên một nụ cười ngọt ngào.

Một đêm mộng đẹp.

8.

Ngày hôm sau, Ôn Kỳ Sâm bị chuông báo đánh thức, cùng hai quầng thâm mắt không hiểu rõ tại sao xuất hiện ngồi ở mép giường phát ngốc, tình cảnh tối hôm qua hiện lên ở trước mắt, anh lắc lắc đầu, đứng dậy đi rửa mặt.

Tâm tư Sầm Mộ khá dễ đoán. Anh nghĩ những lời nói tối hôm qua, cùng những hành động không thể hiểu được kia, cảm thấy đứa nhỏ này phỏng chừng là có người trong lòng, còn có thể là yêu thầm, là loại cầu mà không được. Ngày hôm qua uống say hẳn là đem anh trở thành người kia, cho nên mới làm chút việc quá mức.

Nghĩ như vậy, những hành động kia đều có thể giải thích. Ôn Kỳ Sâm lau khô bọt nước ở trên mặt, cảm xúc không thể hiểu được về điểm này ở trong lòng nháy mắt liền tan đi.

Tuy rằng đối tối hôm qua anh đối với những việc kia còn có chút bài xích, nhưng về mặt cảm tình dù sao cũng có thể tha thứ, rất ít người sau khi uống say có thể khống chế được hành vi của bản thân, đây là nhân tố không thể điều khiển, không thể trách Sầm Mộ được.

Trong lòng làm xây dựng nửa ngày, anh mặt vô biểu tình mở cửa phòng, lại thấy người tối hôm qua say đến động đều không động đậy giờ phút này cũng tỉnh lại, trên bàn ở trước mặt còn để đầy đồ ăn, một bộ dạng tâm tình thật tốt, thấy anh đi ra, gương mặt lập tức lộ ra tươi cười: "Anh, lại đây ăn cơm đi."

Biểu tình người này giống như chưa từng sảy ra chuyện gì vậy.

Ôn Kỳ Sâm từ trên mặt cậu nhìn không ra sơ hở gì, đơn giản cũng mặc kệ, đi thẳng qua cùng cậu cùng nhau ăn bữa sáng, cũng tự động xem những việc ngày hôm qua như chưa từng sảy ra. Vấn đề người Sầm Mộ thích là ai anh cũng không có hứng thú biết, dù sao nhất định cũng không phải là anh.

Khó được mà có một cuối tuần không cần tăng ca, Ôn Kỳ Sâm cũng không nhàn rỗi, sau khi tiễn đi Sầm Mộ, liền muốn hẹn ngày gặp người môi giới hôm trước Linda đưa danh thiếp.

Anh đối với giá cả gì đó đều không quá để ý, chỉ cần bán đi là được, bởi vậy cũng không ra yêu cầu gì, toàn quyền giao cho đối phương xử lý, đáp ứng cùng đối phương trước đó đi xem phòng một chút.

Ước lượng thời gian là buổi chiều 4 giờ, anh không có thói quen để người chờ đợi, bản thân trước nửa giờ đã đến.

Buổi tối ngày đó, sau khi rời khỏi anh cũng không về lại nơi này lần nào, quần áo gì đó cũng không thu thập, vừa lúc có thể nhờ cơ hội này đều đem đồ vật của mình dọn đi.

Anh mở cửa, lúc thấy trên mặt đất hỗn độn một mảnh cũng không thấy ngoài ý muốn chút nào, Mạc Liễn từ trước đến nay là như thế này, phải phát tiết một lần mới tâm không cam tình không nguyện bằng lòng rời đi, cho dù là hắn sai.

Nhưng mà, dù thế nào thì cũng không có quan hệ với anh.

Ôn Kỳ Sâm sải bước từ đống "Phế tích" này đi qua, trước tiên kiểm tra tình huống trong phòng ngủ một chút, thấy xác thật theo như lời trong miệng Mạc Liễn, đồ vật đều dọn đi rồi, giường không biết dùng biện pháp gì cũng đã nâng ra ngoài, chỉ để lại một cái tủ quần áo nửa bên đều là quần áo của anh, mạc danh có vẻ có chút tiêu điều.

Anh nhìn vài lần, lấy ra tất cả quần áo của mình, nhét vào rương hành lý, rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Bày biện trong phòng tắm như là không nhúc nhích, đồ vật để trên giá vẫn đầy, nhưng anh cũng không chạm vào.

Sau đó người môi giới cũng tới, đại khái nhìn một vòng, cũng không hỏi có tình huống gì, nói thẳng là có thể, làm Ôn Kỳ Sâm còn cảm thấy có chút kỳ quái.

"Tiên sinh ngài không biết" - Nữ sĩ thoạt nhìn mười phần khôn khéo này một bên tìm văn kiện một bên giải thích nói: "Gần đây vừa vặn có một khách hàng một hai phải mua cái phòng ở tiểu khu này của ngài, chúng tôi tìm đã lâu, vừa vặn ngài có một phòng như vậy, cũng coi như là trùng hợp."

Đại khái cái phòng này anh bán đến xem như không tồi?

Ôn Kỳ Sâm cười nói: "Vậy sao."

Đem giấy tờ lấy ra, cô ta đưa cho anh cái bút: "Ngài xem xem nếu như hài lòng, chúng ta liền trực tiếp ký đi."

Ôn Kỳ Sâm không mấy để ý những nội dung khuôn sáo đó, nơi này anh đã không còn gì phải để ý, nghe cô nói xong thì trực tiếp ký xuống tên của mình, đưa giấy tờ cho cô cất đi, sau đó hỏi: "Xin hỏi ở chỗ các cô còn có phòng khác hay không?"

"Còn phải xem yêu cầu của ngài là loại hình gì." - Cô ta lấy ra một quyển sách: "Chúng tôi nơi này có..."

"Cái gì cũng được." - Ôn Kỳ Sâm đánh gãy cô thao thao bất tuyệt, nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Vị trí gần trung tâm thành phố một chút, đủ cho một người ở, ừm, khả năng còn muốn nuôi thêm thú cưng, đại khái là như vậy."

Nuôi thú cưng có thể xem như một chấp niệm của anh, từng vì nuôi mèo hay là nuôi chó mà rối rắm một trận, nhưng mà sau đó biết được Mạc Liễn bị dị ứng với lông động vật, đành phải từ bỏ ý định này. Hiện tại hai người đã tách ra, anh cũng không cần phải cố kỵ cái gì.

Yêu cầu của anh được ghi lại cẩn thận, người môi giới quan sát một chút, cười nói: "Yêu cầu của ngài đúng là không nhiều, đã lâu không gặp được một khách hàng dễ nói chuyện như vậy."

Ôn Kỳ Sâm cười cười: "Một người ở, vốn dĩ đã không phiền toái."

"Đây vẫn là ngài tính cách tốt." - Người môi giới nhìn qua di động, kế tiếp còn có mấy chỗ muốn đi, vì thế cõi lòng đầy tiếc nuối mà cùng anh từ biệt: "Xin lỗi, khả năng tôi phải đi trước, đợi khi tìm được phòng ở ngài yêu cầu, tôi lập tức sẽ liên hệ ngài."

"Làm phiền cô, hẹn gặp lại."

Anh giao chìa khóa cho cô ta, mang theo hành lý của mình xoay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.