7.
"Sầm Mộ." - Ôn Kỳ Sâm thử gọi một tiếng, Sầm Mộ vẫn không nhúc nhích.
Sau khi xác định người này hẳn là sẽ không lộn xộn nữa, Ôn Kỳ Sâm khởi động xe.
Anh từ bỏ nhiệm vụ gian nan là hỏi ra địa chỉ nhà từ trong miệng Sầm Mộ, nếu còn hỏi tiếp không biết còn có thể nghe được bao nhiêu từ ngữ kinh người, tính toán trước tiên đem Sầm Mộ tới khách sạn mình đang ở.
Dọc theo đường đi, Sầm Mộ đều rất thành thật, Ôn Kỳ Sâm cũng không thèm để ý việc cánh tay của mình còn bị cậu ôm ở trong ngực, xem như cho cậu một cái gối ôm miễn phí, cũng chẳng mất được miếng thịt nào.
Nhưng mà, kết quả của làm như vậy chính là, chờ anh đỗ xe xong, Sầm Mộ vẫn còn ôm chặt không chịu buông.
"Sầm Mộ" - Ôn Kỳ Sâm tính toán đàm phán một chút với người mới vừa tỉnh lại: "Bây giờ cậu buông tay ra một chút, hiện tại tôi muốn xuống xe, trong chốc lát lại cho cậu ôm." - Sầm Mộ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo hơi say, mơ hồ mê mang, tựa như đang cân nhắc tính khả thi của câu nói này.
Chuyện này đối với đầu óc vẫn còn men say của Sầm Mộ độ khó khá lớn, Ôn Kỳ Sâm đành kiên nhẫn chờ, qua một lúc lâu sau, mới cảm giác được cánh tay của mình chậm rãi bị buông ra.
Anh hoạt động cánh tay bị áp có chút chết lặng một chút, đi sang bên kia, cửa xe vừa mở ra, gương mặt ủy khuất phóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hop/2884926/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.