Chương trước
Chương sau
9.

Người môi giới của văn phòng này hiệu suất làm việc quả là rất cao. Không quá mấy ngày, Ôn Kỳ Sâm lại nhận được điện thoại, thông báo anh có thể đi xem phòng.

Anh làm việc luôn luôn chú trọng hiệu suất, thói quen tốc chiến tốc thắng, tiếp điện thoại hàn huyên cùng bên kia trong chốc lát, liền hẹn xong thời gian, quyết định sau khi tan tầm đi xem.

Nhưng lại không ngờ, mới vừa thu được đồ tốt, nửa đường lại sát ra một Trình Giảo Kim - Sầm Mộ chạy tới.

"Anh!"

Sầm Mộ cách thật xa đã bắt đầu gọi anh, cậu nhanh chân chạy đến, thoạt nhìn thật cao hứng, bước chân nhanh như bay.

Từ lần say rượi kia đến giờ, Sầm Mộ vẫn luôn không xuất hiện, bọn họ đã mấy ngày không gặp. Anh phỏng đoán người này đại khái là nhớ tới mình sau khi uống say làm những chuyện gì, cảm giác thẹn lòng không biết từ nơi nào xông ra, cho nên trốn mất không dám đối mặt anh.

Hiện tại tới lại đây tìm anh, hẳn là đã không có việc gì.

Anh vừa dừng bước suy nghĩ, Sầm Mộ đã chạy tới trước mắt rồi, dừng lại thở hổn hển mấy hơi, hỏi: "Anh muốn đi đâu vậy?"

Ôn Kỳ Sâm đúng sự thật trả lời: "Đi xem phòng."

"Xem phòng gì?" - Sầm Mộ nhíu mày: "Không phải anh có phòng ở sao? A nha...... Nói đến cái này" - Cậu vẻ mặt hoang mang hỏi: "Em mấy ngày hôm trước còn cảm thấy kỳ quái, sao anh lại không ở trong nhà mà lại ở khách sạn nha?"

Vấn đề này xác thật làm người khó hiểu, giải thích cũng thật phức tạp, lại liên lụy đến việc tư của mình, Ôn Kỳ Sâm không tính toán nói cho cậu từ đầu chí cuối, đành tùy tiện tìm một lý do: "Nơi đó ở cũng lâu rồi, muốn thay đổi không gian sống một chút."

"Vậy sao..."

Thanh âm Sầm Mộ lập tức thấp xuống, biểu tình thoạt nhìn có chút ảo não, Ôn Kỳ Sâm cảm thấy cậu hẳn là có chuyện muốn nói, nhưng lúc này không biết vì sao, đột nhiên lại im miệng.

Anh không rõ nguyên nhân lắm, liền đứng ở một bên, kiên nhẫn chờ Sầm Mộ hoãn lại, không lâu sau đã thấy cậu lại ngẩng đầu, tựa như đã điều hoà tâm tình cho tốt, chỉ là biểu tình đã nứt rớt sau khi thu về, tươi cười vui vẻ thoạt nhìn rất có cảm giác miễn cưỡng: "Vậy...... Anh muốn đi xem phòng ở đầu? Em bồi anh cùng nhau được không?"

Ôn Kỳ Sâm còn không kịp nói cái gì, cậu lại lập tức bổ sung nói: "Em bảo đảm không cho anh thêm phiền, mang em đi đi mà, còn có thể có nhiều thêm một người để tham khảo."

Đã nói tới mức này rồi, Ôn Kỳ Sâm mà từ chối cũng không tốt, đành phải cho cậu đi cùng.

Tới cái tiểu khu kia rồi, tiếp đãi anh hôm nay vẫn là nhân viên công tác lần trước, vẫn thật nhiệt tình mà giới thiệu hoàn cảnh chỗ này cho anh, lại dẫn anh đi xem nơi này vài vòng.

"Ngài xem, hoàn cảnh nơi này không tồi đi, vị trí cách trung tâm thành phố cũng tương đối gần, ngài đi làm khẳng định rất tiện" - Người nọ dẫn bọn họ đi đến phía trước cửa sổ: "Chỗ đó còn có một công viên nhỏ, ngài nói muốn nuôi thú cưng thì thật thích hợp."

Ôn Kỳ Sâm nâng tầm mắt nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc phía dưới nhìn không sót gì, hoàn cảnh như cô ta nói, đích xác không tồi, cũng rất yên tĩnh, vừa rồi từ công ty đến đây lộ trình cũng bất quá thập phần nhiều chung (câu này mình không hiểu (T^T),rất thích hợp.

Anh đang nhìn, đột nhiên cảm giác tay mình bị người giữ chặt lung lay một chút, theo bản năng mà quay đầu, là Sầm Mộ thấu lại đây.

"Anh" - Điều Sầm Mộ chú ý cùng người khác chú ý đều không giống nhau, không đi chú ý vừa rồi được giới thiệu những gì cùng hoàn cảnh chung quanh, ngược lại bắt được một điểm không ai ngờ tới: "Anh muốn nuôi thú cưng sao?"

Ôn Kỳ Sâm cảm thấy việc này không cần thiết giải thích làm gì, thực dứt khoát mà gật đầu: "Phải."

Sầm Mộ chớp chớp mắt: "Vậy anh cũng có thể nuôi cái khác sao?"

Ôn Kỳ Sâm: "?"

Sầm Mộ thần thần bí bí mà ghé đến bên tai anh, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh xem, em có được không?" - Sầm Mộ cõi lòng đầy chờ mong mà nhìn Ôn Kỳ Sâm, lại không chờ đến đáp án mong muốn.

Ôn Kỳ Sâm hỏi cậu: "Không phải cậu đang ở nhà sao?"

"......"

"Anh, anh cũng biết, em mới vừa về nước mà." - Cậu giải thích nói: "Cảm thấy ở trong nhà không tốt lắm, cho nên vẫn luôn đi tìm phòng để ở, nhưng tìm cũng đã lâu, chính là không tìm được nơi thích hợp, hơn nữa rời đi lâu như vậy, hiện tại đối nơi này cũng không thể nào quen."

Cậu thở dài: "Anh em cũng không muốn quản em, nhờ ổng tìm hộ cái phòng ở, mà hơn một tháng cũng chưa có tin tức gì."

"Cho nên, anh Sâm này." - Sầm Mộ biểu tình thoạt nhìn còn có chút quẫn bách, dừng một chút mới mở miệng nói: "Anh nếu như muốn mua nơi này, có thể để lại một phòng hay không, cho em mượn ở một thời gian?"

"......"

"Tiền thuê nhà và điện nước em sẽ trả đủ." - Cậu vội vàng mà bổ sung nói: "Hơn nữa em còn có thể giúp anh làm việc nhà, giặt quần áo nấu cơm gì đó, thời điểm ở nước ngoài đều là một mình em tự làm, hiện tại ở cùng anh hẳn là cũng làm được."

"Còn có, vừa nãy không phải anh nói muốn nuôi thú cưng sao?"

"Phải."

Cậu tràn đầy tự tin: "Em trước kia từng nuôi rất nhiều, mèo với chó đều có kinh nghiệm, dù anh muốn nuôi cái gì cũng có thể giao cho em chăm sóc."

Sầm Mộ cái dạng này, thấy thế nào cũng giống như trẻ con sau khi làm chuyện tốt cùng người lớn tranh công, viết đầy mặt ba chữ "Mau khen em".

Đại khái là vì trong ánh mắt cậu loại cảm tình này quá mãnh liệt, lệnh người không thể xem nhẹ, Ôn Kỳ Sâm vì thế giơ tay vỗ vỗ đầu của cậu: "Được rồi, vậy cậu thực không tồi."

Sầm Mộ sửng sốt một chút, mau chóng chớp chớp mắt vài cái, lắp bắp mà tiếp tục hỏi: "Kia...... Vậy anh có nguyện ý cho...... em ở nơi này cùng với anh không?"

"Có thể đi" - Ôn Kỳ Sâm nhìn quanh bốn phía một chút: "Bất quá, hiện tại nơi này cái gì cũng không có, khả năng cậu phải đợi thêm một thời gian."

Sầm Mộ được anh cho phép, mặt mày hớn hở mà nói: "Chỉ cần anh đáp ứng là được, chờ bao lâu cũng không sao cả."

Người môi giới đứng ở chỗ cách bọn họ không xa, tựa hồ nghe thấy được hai người nói chuyện, nhanh tay lẹ mắt mà móc ra văn kiện đưa qua. Ôn Kỳ Sâm thoáng nhìn vài lần, xác định không có sai lầm gì, liền trực tiếp ký tên ở trên hợp đồng.

Anh thanh toán một nửa tiền trước, những việc còn lại hoàn toàn bàn giao cho người môi giới đi làm, chờ sau khi làm xong thì thanh toán một nửa còn lại.

Sắc trời dần tối, hai con người sắp trở thành bạn cùng phòng quyết định đi tìm một chỗ ăn cơm trước, còn chuyện gì thì bàn sau.

Ôn Kỳ Sâm lái xe, nghĩ nghĩ, gõ gõ tay lái, thu hút lực chú ý của Sầm Mộ dời đến trên người anh, tiếp theo nhắc nhở nói: "Một lát nữa không được uống rượu." - Sự việc phát sinh ở buổi tối ngày đó đến hiện tại còn rõ ràng trước mắt, bị người ở tình trạng không thanh tỉnh chiếm tiện nghi, đại khái có thể xem đây là việc nghẹn khuất nhất mà anh trải qua sau gần ba mươi năm qua, không thể mắng cũng không thể đánh trả, đầu sỏ gây tội sau khi tỉnh rượu lại cố tình không hề nhớ đã sảy ra việc gì.

Loại sự tình này nếu còn có lần thứ hai, anh không biết mình còn có thể mềm lòng như vậy hay không.

Nhưng Sầm Mộ hiển nhiên không hiểu anh có ý tứ gì, hỏi: "Vì sao vậy?"

"Tửu lượng của cậu không tốt lắm, sẽ uống say."

"!?"

Sầm Mộ bộ dáng thực kinh ngạc: "Em... em sau khi uống say đã làm cái gì sao?"

Ôn Kỳ Sâm: "..."

"Sau khi về nước em cũng chỉ uống say duy nhất một lần, là lần đó." - Sầm Mộ trầm tư suy nghĩ nửa ngày, thoạt nhìn rất là buồn rầu: "Em sẽ không làm ra chuyện gì kỳ quái thật đi?"

"......"

Cậu nhìn nhìn Ôn Kỳ Sâm, lại nhìn nhìn chính mình, như là minh bạch cái gì, trong mắt nghẹn cười, hiên ngang lẫm liệt mà nói: "Anh, đừng sợ...."

Sợ cái gì?

Ôn Kỳ Sâm không phải lúc nào cũng có thể lý giải được mạch não của cậu, tính toán đem xe dừng trước rồi cùng cậu nói rõ ràng, lại không dự đoán được cậu đột nhiên nói ra câu tiếp theo:"....Nếu thật sự có làm ra cái gì, em sẽ đối với anh phụ trách."

"......"

Ôn Kỳ Sâm đem chân phanh một dẫm dẫm xuống. Xe dừng ở ven đường, Ôn Kỳ Sâm quay đầu nhìn về phía Sầm Mộ: "Đối tôi phụ trách?"

Sầm Mộ lời thề son sắt gật đầu: "Vâng."

Ôn Kỳ Sâm cười cười: "Cậu định phụ trách như thế nào? Cậu còn nhớ rõ cậu đã làm gì sao?"

"......" - Đại khái lúc này hẳn là nên giả ngu.

Sầm Mộ không nói.

Anh khởi động xe lần thứ hai, mắt nhìn phía trước: "Nếu như nói giỡn thì được, nhưng mặc kệ thế nào, dù sao đêm nay cũng không thể uống rượu."

Lời vừa nói ra, trong xe an tĩnh nửa ngày, mới nghe được Sầm Mộ rầu rĩ mà "Vâng" một tiếng.

Khóe miệng Ôn Kỳ Sâm ngậm ý cười mà chính anh cũng không nhận ra.

Anh nói được thì làm được, thời điểm chọn món liền đem rượu mà Sầm Mộ lặng lẽ gọi tới hoàn toàn tịch thu, nghiễm nhiên làm một tư thế đại gia trưởng.

Mà kết quả của làm như vậy, chính là Sầm Mộ mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi biểu tình vẫn còn rầu rĩ không vui, phảng phất như bị đoạt đi mất bảo vật âu yếm, trong ánh mắt nhìn về phía Ôn Kỳ Sâm đều mang theo lên án.

Thời điểm bọn họ từ nhà ăn đi ra ngoài, bóng đêm đã dần dần dày đặc, trên đường người đi đường so vừa rồi ít đi rất nhiều, trước mặt còn có gió thổi qua, hoàn cảnh như vậy, thực thích hợp dùng để tản bộ.

Năng lực tự khôi phục của Sầm Mộ từ trước đến nay luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, Ôn Kỳ Sâm còn chưa biết phải nói nói như thế nào, cậu đã tự mình điều chỉnh lại, bám vào bả vai Ôn Kỳ Sâm đi xin xỏ anh: "Anh Sâm à, chúng ta tản bộ một chút được không?"

Nơi này cách khách sạn anh ở cũng không xa, Ôn Kỳ Sâm rất muốn đồng ý đề nghị của cậu, nhưng xe của anh vẫn còn dừng ở cửa, mình lại không có khả năng sẽ còn vòng trở về.

"Cái này đơn giản."

Sầm Mộ minh bạch suy nghĩ của anh, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, chỉ chốc lát sau đã có một người từ xa đi tới.

"Anh, anh đưa chìa khóa cho hắn là được, hắn sẽ mang xe trở về cho anh." - Sầm Mộ chỉ vào người nọ nói với Ôn Kỳ Sâm.

Người kia lúc này đi tới bên người bọn họ, sau khi nghe thấy lời này thì phối hợp gật gật đầu. Ôn Kỳ Sâm đánh giá người này một phen, thấy hắn ăn mặc một thân tây trang màu đen, kính râm treo ở trước ngực, trên mặt không có biểu tình gì, nghĩ đến nghề nhiệp của người này hẳn là bảo tiêu linh tinh gì đó.

Sầm Mộ ngắn gọn cùng anh giới thiệu một chút: "Đây là người của anh trai em, hiện tại để cho em, kêu hắn làm cái gì đều được."

Nói xong, cậu vươn tay về phía Ôn Kỳ Sâm, Ôn Kỳ Sâm lấy chìa khoá, từ tay cậu giao cho người nọ.

Mà sau đó bọn họ xoay người, dọc theo đường nhỏ sóng vai mà đi.

10.

Gần 10 giờ, là thời điểm bắt đầu của những con người sống về đêm, bọn họ lại làm bạn với trăng sáng và sao trời đi về phía khách sạn.

Thời gian nhàn nhã như vậy ở trong sinh hoạt của Ôn Kỳ Sâm có rất ít.

Anh dành cho sự nghiệp quá nhiều, mỗi ngày đều vùi đầu trong công tác, tăng ca là chuyện thường ngày, thường xuyên là nửa đêm mới từ công ty đi ra, khi đó thể xác và tinh thần đều đã mệt, tự nhiên cũng không có tinh lực dư thừa mà đi thưởng thức phong cảnh.

Quá mức chuyên chú với công tác, không đủ hài hước, không đủ nhân ý thiện giải, những cái này anh đều không có nhiều. Khi anh phát giác ra chuyện này, hiện tại cũng chậm rãi cải thiện.

Kỳ thật ngẫu nhiên lúc rảnh rỗi tranh thủ một chút, cảm giác cũng không tệ lắm.

Anh đi ở lối đi bộ bên vỉa hè, chân dẫm lên bóng cây, đi theo bên cạnh chính là Sầm Mộ nói mãi không hết hứng thú mà kể lại những chuyện của mình ở nước ngoài, bên tai là tiếng cười không ngừng đánh gãy chuyện cũ, tâm tình bỗng dưng tốt rất nhiều.

Bởi vậy, cứ việc Sầm Mộ cũng không thể xem như một người thực am hiểu kể chuyện xưa, thường thường anh đang muốn cười còn không có cười ra, chính cậu đã cười đổ trước, nhưng Ôn Kỳ Sâm vẫn là vẫn luôn phụ họa cậu mỉm cười.

Đến cuối cùng Sầm Mộ thực sự không thể cứ thế không biết xấu hổ, sau khi cười khan vài tiếng vỗ vỗ bờ vai của anh: "Anh, thật ra Anh không cần miễn cưỡng mình cười, em biết em cười điểm tương đối kỳ quái......"

Ôn Kỳ Sâm không có phản bác cậu nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, biểu tình bị nhuộm đến cực kỳ ôn nhu, qua một lúc lâu sau, giống như nói mê mà nói câu: "ánh trăng đêm nay thật đẹp."

Có thể là ánh trăng quá mức mông lung, mê hoặc mắt người, không khí giữa hai người bởi vì những lời này mà trở nên có chút ái muội, Sầm Mộ không được tự nhiên mà ho nhẹ vài tiếng, trộm liếc nhìn Ôn Kỳ Sâm vài cái.

Bọn họ cùng đi đến cuối con đường, đến cửa khách sạn, đã đến thời điểm phải về, nhưng khi Ôn Kỳ Sâm nói hẹn gặp lại, lại không thể thành công xoay người rời đi.

Sầm Mộ kéo tay anh lại.

"Còn có chuyện gì sao?" - Anh hỏi.

Tâm tình lúc này của Anh rất tốt, nếu Sầm Mộ muốn nói, đi vào bên trong ngồi rồi nói cũng được, hoặc là có thể tiếp tục đi tản bộ, dù sao hiện tại cũng không mệt lắm.

Nhưng Sầm Mộ muốn hiển nhiên không phải cái này.

Cậu mới bắt đầu là túm cổ tay áo của Ôn Kỳ Sâm, đem người kéo về, sau đó một chút một chút mà trượt xuống phía dưới, thẳng đến khi cùng bàn tay của Ôn Kỳ Sâm dán ở bên nhau, ngón tay tìm khe hở nắm vào, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau.

".... Anh." - Cậu giơ lên nắm nay nơi hai người tương liên, giọng nói có chút run rẩy: "Em...... Em có một số việc, muốn nói cho anh, Anh đừng đi được không?"

Hàm ngĩa trong ánh mắt cậu quá mức rõ ràng, chỉ dùng vài giây Ôn Kỳ Sâm tập tức minh bạch ý tứ của cậu, tự nhiên cũng biết cậu muốn làm cái gì kế tiếp.

Anh suy đoán, có lẽ, người trong lòng Sầm Mộ kia, ước chừng chính là mình.

Nghĩ như vậy, trong khoảng thời gian này phát sinh những chuyện kia cũng đều có thể dễ dàng giải thích.

Sầm Mộ sau khi uống rượu nói lỡ, các động tác nhỏ thường thường, nụ hôn vô ý thức của buổi tối ngày đó, chỉ là anh đoán đúng một nửa yêu thầm này, lại không dự đoán được đối tượng sẽ là mình.

Ôn Kỳ Sâm thở dài, muốn nói cái gì đó, nhưng Sầm Mộ so với anh nhanh hơn một chút, đoạt mất cơ hội để anh mở miệng, lôi kéo anh đi về phía trước một bước, đem khoảng cách giữa hai người kéo đến càng gần, sau đó nói: "Em biết anh đã biết, nhưng anh trước tiên không cần cự tuyệt em được không?"

"Xin anh."

Anh thật sự muốn cự tuyệt, lý do chỉ cần thuận miệng là có thể nói ra: Hai người nhiều năm không gặp, tính cách không giống nhau, cảm tình nhiều nhất chỉ có thể xem như bạn bè, các mặc khác đều không thích hợp, bất luận muốn nói như thế nào, đều không có khả năng ở bên nhau.

Nhưng biểu tình của Sầm Mộ thoạt nhìn quá mức lo sợ không yên, môi cũng trở nên tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy vô thố cùng khẩn cầu, lời của anh đã tới bên miệng rồi, đành phải nuốt trở vào, đổi thành một câu khác: "Chúng ta đi vào rồi nói."

Sầm Mộ đi theo anh, một lần nữa vào phòng anh, bất quá lúc này là thanh tỉnh, động tác so với một lần kia nhanh nhẹn rất nhiều, cơ hồ là vừa vào cửa, đã ôm lấy anh từ phía sau. Cậu kiên nhẫn mà đem tay đang ôm eo anh buông ra, đóng cửa lại, rồi nắm anh đến trên sô pha ngồi.

"Anh" - Sầm Mộ cúi đầu, cầm tay anh không buông, giống như cầm một cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình: "Em cũng không biết mình là làm sao vậy, liền... không chịu được."

Giọng nói của cậu nghe tới rất là ủy khuất: "Vốn dĩ không muốn để cho anh biết sớm như vậy, vì em đoán được anh khẳng định sẽ cự tuyệt em."

"Em chính là, chính là thích anh." - Cậu ngẩng đầu, trong mắt là một tầng hơi nước, cầm tay của Ôn Kỳ Sâm đặt lên trên ngực của mình: "Em yêu anh."

Tay Sầm Mộ run đến lợi hại, khi nói chuyện mang theo khóc nức nở: "Em không khống chế được lòng mình, anh... anh đừng chán ghét em."

"Em biết anh hiện tại không thích em, nhưng mà, bây giờ anh đừng cự tuyệt em được không?" - Bộ dáng của cậu thoạt nhìn yếu ớt cực kỳ, cùng bộ dáng sức sống mười phần ở bên ngoài vừa rồi hoàn toàn bất đồng, thấp giọng khẩn cầu nói: "Cho em một cơ hội, một cơ hội thôi..."

"Anh cái gì cũng không cần làm, anh cũng có thể tiếp tục đi về phía trước, em sẽ nỗ lực đuổi kịp."

"Anh Sâm à, cho em một cơ hội, cho em một lần được ở bên anh, xin anh."

Ôn Kỳ Sâm không phải loại người do dự không quyết đoán, anh làm việc luôn luôn quả quyết, tuyệt không ướt át bẩn thỉu, cảm tình đối với người nào cũng giống nhau, thích là thích, không cảm giác là không cảm giác, đối phương dù có kiên trì như thế nào cũng không thay đổi được gì.

Anh cũng không mềm lòng, ngay cả Mặc Liễn - người ngủ cùng anh bên gối bốn năm, nói vứt bỏ cũng có thể dễ dàng vứt bỏ. Mạc Liễn khóc lóc cầu xin anh nhiều lần như vậy cũng không thể vãn hồi, bởi vì sai chính là sai, có sửa lại cũng không thể trọn vẹn như cũ.

Chỉ là cảm thấy mình thiệt thòi, vì đã có một lựa chọn không tốt.

Nhưng giờ phút này, anh đối mặt với Sầm Mộ, lại rất khó nói ra lời cự tuyệt trực tiếp.

Sầm Mộ thật vô tội, chỉ là đơn thuần thích một người, lại không hề làm ảnh hướng tới sinh hoạt của người khác, như vậy thì có cái gì sai đâu?

Anh ý đồ đem tay mình rút ra, lại bị Sầm Mộ nắm đến càng chặt, rơi vào đường cùng chỉ có thể mặc cho cậu nắm.

"Sầm Mộ" - Anh thở dài: "Tôi..."

Anh vừa mở miệng, đầu Sầm Mộ liền cúi thấp, đoạt lời của anh nói: "Em biết anh khẳng định sẽ nói chúng ta không hợp, cho nên mới em mới muốn tiếp cận anh trước, từ bạn bè làm lên, tính toán cho dù cả đời này đều không tìm thấy cơ hội nói cho anh, ít nhất vẫn còn có thể cùng anh làm bạn."

"..."

"Chỉ là đôi khi sẽ muốn nhiều hơn một chút, tham lam một chút, cảm thấy mình thật vất vả quay về, có thể nhìn thấy anh, có thể ở bên cạnh anh, thì sao lại không thể cược một lần, không thử thì làm sao biết mình có cơ hội hay không."

"Anh!" - Sầm Mộ lại đến gần anh thêm một chút, mềm hoá thái độ của mình: "Là do em quá nóng vội, là đầu óc nhất thời nóng lên, không biết bản thân mình là ai, là do em đánh giá sai vị trí của mình, tóm lại đều là em sai."

"Anh về sau có thể đánh em mắng em, nhưng đừng không để ý tới em có được không?"

Thanh âm của cậu so với vừa rồi lại mềm nhẹ thêm rất nhiều, gần như cầu xin: "Bằng không...... Bằng không coi như những việc này như chưa từng sảy ra, chỉ cần anh đừng chán ghét em."

Ôn Kỳ Sâm trầm mặc trong chốc lát, nhíu mày hỏi: "Tôi khi nào chán ghét cậu?"

"......"

"Cậu nói cũng đã nói, tôi cũng nghe thấy rồi, cái gì mà gọi là coi như những việc này chưa từng sảy ra, chẳng qua đều là lừa mình dối người mà thôi."

Anh cầm tờ khăn giấy, lau đi giọt nước mắt đọng ở trên khoé mắt của Sầm Mộ? nghĩ nghĩ, lại nói: "Cậu thật hiểu tôi, biết tôi không thích cậu..."

Sầm Mộ méo miệng.

Anh không chú ý, tiếp tục nói: ".... Thật ra tôi muốn cự tuyệt cậu."

Sầm Mộ bắt lấy một tay khác của anh: "Anh đã đáp ứng em sẽ không."

"Cho nên tôi mới không nói" - Ôn Kỳ Sâm khó có được mà thẳng thắn thành khẩn công cùng bố đất giải thích với cậu: "Như vậy chúng ta đều một quyền lưa chọn, cậu muốn theo đuổi tôi cũng không phải không thể."

"Đây chính là nói, anh đồng ý cho em theo đuổi anh?!" - Nghe như vậy có điểm kỳ quái, nhưng mà xét thấy hai tay của mình đều ở trong lòng bàn tay đối phương, Ôn Kỳ Sâm không tỏ ý kiến nhún nhún vai.

Cho một cơ hội mà thôi, quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở trong tay của mình, cũng không mệt. Anh nói với chính mình.

Nhưng Sầm Mộ hiển nhiên không nghĩ như vậy, biểu tình nản lòng trên mặt ngay lập tức biến mất, cao hứng đến như là có được cả thế giới.

Cậu đột nhiên nhào vào trong lòng ngực Ôn Kỳ Sâm, tay run đến cơ hồ ôm không được người nữa, thanh âm cũng run rẩy lợi hại, từng chữ lộn xộn mà nói: "Anh, em...... Cảm ơn anh...... sao anh lại có thể tốt như vậy......"

"Ai nha...... Em lại yêu anh hơn nữa rồi, phải làm sao bây giờ......"

Ôn Kỳ Sâm vội vàng hoạt động đôi tay rốt cuộc thoát ra được của mình, tránh đi tầm mắt cậu, cũng không chú ý tới ánh mắt khi cậu nói chuyện.

Khóe môi Sầm Mộ lúc này treo lên nụ cười ngọt ngào, trong đôi mắt có kinh hỉ có giảo hoạt, tay nắm góc áo Ôn Kỳ Sâm, vừa dùng lực vừa nói: "Anh là của em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.