Tưởng Khâm ném vỡ bình rượu, để Cận Viêm nhăn nhăn nhó nhó quét tước phòng khách, còn anh thì thở phì phì về phòng đi ngủ.
Kết quả ngủ thẳng đến nửa đêm khi Cận Viêm mò lên giường, vừa sờ vừa hôn rất nhiều lần.
Cận tổng giống như một động vật giống đực nhỏ đang đến tuổi ăn nhanh chóng lớn, chuyện không thể chịu đựng được nhất là bạn cho hắn ăn một ngụm, sau đó đột nhiên lấy đi không cho hắn ăn nữa. Tưởng Khâm cũng tự mình hiểu điều đó, nên lúc anh mới tỉnh lại không ngay lập tức đá một cước cho Cận Viêm lăn xuống giường. Nhưng khi anh mơ mơ màng màng nghe Cận Viêm nói: “Chỗ này anh cũng muốn hôn một cái…”, đột nhiên giật mình, cả người đều tỉnh hẳn: “Anh nói cái gì?”
Cận Viêm: “….”
“‘Cũng’ là có ý gì?”
Cận Viêm: “…”
“Cả đời này anh không cách nào quên được Phương Nguyên?”
Cận Viêm: “…”
Cận Viêm rốt cục cũng ý thức được tình cảnh đêm nay là thịt đã đến miệng mà còn bay mất, dựa vào nguyên tắc có thể ăn nhiều một chút thì cứ ăn thêm một chút, hắn lập tức mạnh mẽ ôm lấy Tưởng Khâm ôm ôm xoa xoa đồng thời lời ngon tiếng ngọt thề thốt…
Sau đó bị Tưởng Khâm tặng cho một cú đấm, còn chưa kịp chạy xuống giường thì đã bị đánh cho ngập mặt.
Đêm đó Lê Mông rơi lệ đầy mặt gọi điện thoại cấp tốc cho Trát Tây: “Oa oa oa ba mẹ tôi lại đánh nhau tôi rất sợ a anh nhanh tới giúp tôi đi tiện thể mang thêm cả gà rán được không?”
Trát Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon/1485624/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.