Phó Cận Nam ôm chặt Tô Thiển bảo vệ cô trong vòng tay mình, dáng vẻ bức người quét qua từng người trong gian phòng, bạn gái anh đến nói một câu nặng lời anh còn không nỡ, vậy mà bọn họ dám vô duyên vô cớ bắt nạt cô ấy.
"Giám đốc Triệu đến vợ mình ông còn không quản được, sao có thể nói người khác?"
Phó Cận Nam lạnh lùng liếc về phía vợ chồng giám đốc Triệu. Chỉ riêng việc ông ta để vợ mình tới công ty náo loạn, đã không thể tha thứ rồi, đừng nói chi đến người bà ta động vào là Tô Thiển.
Giám đốc Triệu lau mồ hôi trên trán, khúm núm: "Phó tổng là lỗi của tôi."
"Còn không mau xin lỗi cô Tô." Ông ta nói xong, quay sang trừng mắt, quát mắng vợ mình.
Khuôn mặt Bà Triệu méo mó, khác với vẻ hống hách vừa rồi, lúc này bà ta giống như quả bóng xì hơi, chỉ mong mình có thể biến thành người vô hình. Bà ta nhận ra tầm quan trọng của vấn đề, nếu hôm nay cái ghế giám đốc chồng bà ta đang làm, vì nóng giận nhất thời mà bị mất, bà ta hối hận chết mất.
"Cô Tô xin lỗi, đầu óc tôi bị úng nước mới cho rằng người xinh đẹp như cô, lại có quan hệ với lão già nhà tôi."
Tô Thiển chọn lựa im lặng, giờ xin lỗi thì có ích gì? Lời sỉ nhục kia có thu lại được không? Cô cũng là phụ nữ nên cô có thể thông cảm cho hành động của bà ta, nhưng đáng tránh ở cái bà ta chưa tìm hiểu kỹ đã vội kết tội người khác, đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-thi-da-sao/917349/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.