Đồng hồ điểm 8 giờ tối, ánh đèn vàng bao phủ căn bếp nhỏ, mùi hương thức ăn hòa quyện cùng không khí gia đình ấm áp. Phó Cận Nam khóe miệng cong lên mỉm cười, động đũa gắp thêm miếng sườn chua ngọt, bỏ vào trong bát Tô Thiển.
Anh chăm chú ngắm nhìn đường nét nhu hòa trên gương mặt cô, cảm thấy chỉ cần như vậy thôi cũng đủ no rồi.
Tô Thiển đặt đôi đũa xuống bàn, đôi mắt đen to tròn có chút tinh nghịch nhìn anh: "Sao vậy? Thấy em xinh đẹp lắm đúng không?"
Phó Cận Nam không trả lời câu hỏi của Tô Thiển, trực tiếp đứng dậy đi tới bên cạnh cô, một tay ôm lấy bả vai, tay còn lại khẽ xoa má cô nói: "Em trong mắt anh lúc nào cũng rất xinh đẹp."
"Dẻo miệng." Tô Thiển miệng thì mắng, nhưng ánh mắt lại phát ra tia sáng vui vẻ. Cô nghe người ta nói chung sống càng lâu, càng phát hiện ra nhiều tật xấu của đối phương, sinh ra không còn mặn mà như thủa ban đầu. Có phải cô bị u mê người đàn ông này quá rồi không? Mỗi ngày đều thấy yêu anh nhiều hơn.
"Em ăn thêm chén cơm nữa đi, đừng để con đói." Phó Cận Nam nhòm vào trong chén cơm Tô Thiển đang ăn, thấy đã hết liền muốn đi đơm thêm cơm cho cô.
"Ăn no rất khó ngủ." Tô Thiển vội nắm lấy cổ tay Phó Cận Nam cản anh lại, hôm qua cô bị anh cưỡng ép ăn nhiều hơn thường ngày nửa chén cơm, thành ra lúc đi ngủ bụng căng chướng rất khó chịu.
"Vận động sẽ không sao nữa." Giọng nói đầy gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-thi-da-sao/917348/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.