Trước đây, tôi từng nghĩ rằng trầm cảm là một căn bệnh rất tao nhã.
Nhưng từ này sử dụng quả thực không đúng, làm sao có căn bệnh nào gọi là tao nhã đây?
Khi đó tôi không hiểu, chỉ nghe người khác nói về bệnh trầm cảm và các vấn đề tương tự, tôi cảm thấy nó chẳng có gì quan trọng.
Nếu người trẻ mà không có một chút trầm cảm, lo âu thì làm sao dám nhận mình trẻ.
Bệnh này không đau cũng chẳng ngứa, vậy làm sao có thể coi là bệnh?
Đợi đến khi tự mình mắc phải, tôi nhận ra rằng đây có lẽ là một căn bệnh tồi tệ nhất.
Tôi nghĩ bất quá nó chỉ là chứng mất ngủ và lo lắng, cũng không phải là triệu chứng mà mình chưa từng mắc phải trước đây.
Nhưng tôi đã lầm.
Đó là một loại tàn phá tâm lý.
Như một cây thuốc phiện, gặm nhấm từng chút dục vọng của mình. Nếu mất đi dục vọng thì liệu con người có còn là người hay không?
Tôi dần dần chuyển từ cảm giác chán nản sang cảm giác thấy mình vô dụng.
Tôi đã từng là một đỉnh lưu, đây không phải là một điều xấu xa gì cả, đây chính là niềm vinh hạnh của tôi.
Tôi đã đứng đó, tia sáng tập trung vào tôi, tôi đã thề cực kỳ kiêu ngạo, tôi nói rằng mình sẽ tồn tại cùng với Thanh Phong và sống xứng với vinh quang của mình.
Có vẻ như mới vừa xảy ra hôm qua.
Tôi không phải vì thế mà hối hận, mà là tôi căm hận nó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/3539927/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.