Có lẽ chuyến này tôi không nên đi.
Cũng không nên tìm hiểu tại sao kẻ ác lại làm điều ác. Họ có thể đưa ra lý chính đáng nào đây?
Bài viết đó gần như dùng những từ ngữ thô tục nhất để miêu tả Giang Lăng như một gái điếm say mê làm bồn chứa.
Tôi thiết nghĩ rằng ít gì nó cũng phải là tội giết cha mới có thể viết ra được như thế.
Hóa ra chỉ là do ghen ghét và đố kỵ mà thôi.
"Tôi thực sự biết mình đã sai..." Hắn ta khóc lên: "Các anh không thể kiện tôi... nhà tôi rất khó khăn, không có khả năng bồi thường... Hơn nữa, nếu các anh kiện tôi, nhà trường chắc chắn sẽ đuổi học tôi... Cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại..."
Tôi cong ngón trỏ gõ nhẹ lên đùi, cười khẽ một tiếng rồi chậm rãi nói: "Có vẻ như trường đại học của cậu không dạy được cho cậu cách làm người lớn. Nếu kiến thức đã không dạy được thì hãy để pháp luật lo đi."
Tôi không muốn nói thêm gì với cậu nữa, nhìn qua Tần Vị Ký và nói: "Đi thôi, anh Tần."
Tần Vị Ký gật đầu.
"Tôi có thể hủy hoại Giang Lăng thì cũng có thể hủy hoại cả anh." Hắn ta đột nhiên hung ác nhìn tôi, đúng như những gì mà tôi tưởng tượng: "Mấy bài như thế tôi muốn viết bao nhiêu cũng được."
Tôi nhìn hắn ta và bình tĩnh nói: "Vậy thì tốt quá, cậu cứ viết đi. Chờ cậu ra tù thì tôi sẽ kiện cậu tiếp. Cậu viết lần nào tôi kiện lần đó."
"Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-nam-thu-nam/3539925/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.