Chiếc xe màu xanh da trời nhanh chóng biến mất ở trước mặt anh, Chu Tử Nhạc nhíu mày, “Sao trước đây mình không nhận ra Thẩm Sơ có tính cách như vậy nhỉ?”.
Trần Tiêu vừa định rời đi, quay đầu nhìn anh: “Bởi vì trước đây anh bị mù. ”
Nói xong, ánh mắt liếc qua Bạc Mộ Niên, trước khi đi còn "Hừ" một tiếng.
Không còn cách nào, cô thật sự không có tư thái như Thẩm Sơ, có thể coi Bạc Mộ Niên như một người chết.
Trần Tiêu hung hăng trừng mắt với Chu Tử Nhạc, cầm chìa khóa xe lên xe.
Quên đi không cùng với chó so đo làm gì cho mệt thân.
Chu Tử Nhạc nhất thời bị nghẹn họng, muốn mở miệng phản bác, nhưng Trần Tiêu và mấy người khác đều đã lên xe đi mất hút rồi.
Hắn đành phải đem cái tức ra nuốt xuống, quay sang nhìn Bạc Mộ Niên " Mới nãy Thẩm Sơ đến một ánh mắt cũng không cho cậu, cậu cảm thấy sao, A Niên"
Bạc Mộ Niên cười lạnh một tiếng " Lăn "
Chu Tử Nhạc " Thẹn quá hóa giận cũng không cần phải thế đâu"
Bạc Mộ Niên chỉ đơn giản là phớt lờ hắn đi lên xe của mình.
Từ lần sau hắn sẽ không đi cùng Chu Tử Nhạc nữa.
" Bạc nhị thiếu gia, lâu rồi không gặp"
Lúc này, Phó Ngôn cũng từ trong quán bar đi ra, cười đểu nhìn Bạc Mộ Niên, hỏi một câu khiêu khích: “Có một câu hỏi mà tôi muốn hỏi. Bạc nhị thiếu gia. ”
Chu Tử Nhạc biết Phó Ngôn với Bạc Mộ Niên xưa nay luôn đối nghịch nhau, mà lúc này lại chạy tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-toi-muon-ve-nha-thua-ke-gia-san-hang-ty/1043019/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.