Bạc Mộ Niên nhíu mày, quay đầu lại, nhìn Phó Ngôn ở trên sân khấu, lấy hoa đưa cho Thẩm Sơ . Lúc này tiếng trống cũng dừng lại, âm nhạc sôi động liền mất đi linh hồn. Thẩm Sơ không nghĩ tới lúc này sẽ có người tặng hoa cho cô, cô càng không nghĩ đến người tặng hoa lại là Phó Ngôn. Một bó hoa lớn như vậy đưa qua, Thẩm Sơ bị ép ngừng động tác, đem bó hoa nhận lấy " Cảm ơn " Phó Ngôn nhấc đôi mắt hoa đào lên, khẽ mỉm cười: “Không có gì, hoa tươi phải đi cùng với người đẹp, Cô tiếp tục đi, không làm phiền cô nữa. ” Nói xong, hắn xoay người bước xuống sân khấu, thời gian không quá 10s, nhưng lại khiến những người dưới khán đài thét lên từng đợt. Đây là tình tiết kịch bản thần tượng gì vậy. Thẩm Sơ nhìn theo bóng lưng của Phó Ngôn, hơi nhíu mày, đặt hoa xuống bên cạnh, cầm thanh trống lên tiếp tục đánh. Sau bốn phút, một bài hát cũng chấm dứt, diễn tấu của dàn nhạc mùa hạ tới đây cũng kết thúc. Thẩm Sơ bước xuống sân khấu với bó hoa hồng lớn của Phó Ngôn. Ngay khi cô vừa bước xuống sân khấu, Phó Ngôn cũng đến nói: "Thẩm tiểu thư, chúng ta cùng nhau đi ăn tối được không?" Phó Ngôn nổi tiếng là cao thủ tình trường, Thẩm Sơ không biết tại sao hắn lại nhìn trúng cô. cô đem hoa trả lại, nhìn Phó Ngôn nói " thật xin lỗi Phó thiếu, tôi bị dị ứng với phấn hoa" " là lỗi của tôi" Phó Ngôn nói.
hắn nói xong đem bó hoa vứt đi " lần sau sẽ không tái phạm nữa" Thẩm Sơ nhìn hắn " tôi cũng không có thói quen ăn bữa tối" " vậy tôi tiễn cô về nhà" Phó Ngôn này, da mặt đúng thật dày. Khi Thẩm Sơ định nói không thì Trần Tiêu ở bên cạnh đột nhiên đẩy cô một chút, "Bạc Mộ Niên với Chu Tử Nhạc đều đang ở đây, mình nghĩ cậu nên đồng ý thì tốt hơn." để cho Bạc Mộ Niên chống mắt lên mà xem, tiểu ngũ nhà cô không phải là không có ai theo đuổi. Thẩm Sơ giương mắt nhìn sang, quả nhiên ở cách đó không xa, Bạc Mộ Niên với Chu Tử Nhạc đều đang ở bên đó. Thẩm Sơ xùy~một tiếng nhìn Phó Ngôn " không cần, tôi lái xe tới" cô hôm nay không có uống rượu, nên không cần người khác đưa. nói xong, cô tới chỗ Đàm Nhã chào hỏi muốn rời đi. Phó Ngôn ngược lại khá thức thời mà không đuổi theo, Trần Tiêu có chút khó hiểu " dùng Phó Ngôn làm công cụ không tốt hay sao, Phó Ngôn với Bạc Mộ Niên là đối thủ một mất một còn, hiện tại Phó Ngôn theo đuổi cậu, cậu không đáp ứng cũng không sao, tạo ra chút động tĩnh, khiến cho Bạc Mộ Niên phải hối tiếc không được hả" Thẩm Sơ uống một ngụm nước trái cây nói " không cần, mình coi hắn như người chết từ lâu rồi" người chết thì sẽ không tồn tại, hà tất gì vì chán ghét Bạc Mộ Niên mà phải miễn cưỡng chính mình chứ. Trần Tiêu sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại khen Thẩm Sơ một câu " cậu cũng giác ngộ cao đó chứ"
Cao Lỗi ở một bên cười " khi tiểu ngũ tàn nhẫn, thật sự là không thể so sánh với người bình thường được" lời này Trần Tiêu ngược lại đồng ý " đúng vậy " Lâm Tiện ở một bên cũng nở nụ cười " đây mới chính là Thẩm Sơ mà chúng ta biết" Thẩm Sơ đi tới trước mặt Đàm Nhã " đi đây!" mấy người biểu diễn miễn phí hơn một tiếng, Đàm Nhã cảm động tới rớt nước mắt, tận tay tiễn mấy vị tổ tông này ra khỏi cửa, hơn nữa còn tặng cho mỗi người một tấm thẻ VIP " tâm ý nhỏ, tâm ý nhỏ hihihi" Thẩm Sơ nhận lấy thẻ cười " thẻ này được miễn phí hả?" Đàm Nhã cười, không để ý tới Thẩm Sơ đang trêu chọc " 50%" Trần Tiêu nghe xong liền nhảy dựng lên gõ đầu Đàm Nhã " gian thương" Thẩm Sơ cất thẻ, vẫy tay " đi thôi, về rồi nói" lúc này Bạc Mộ Niên với Chu Tử Nhạc cũng rời khỏi quán bar. Chu Tử Nhạc vẫy tay gọi cô " Thẩm Sơ " Thẩm Sơ cau mày, không mặn không nhạt đáp " Chu thiếu, thật trùng hợp " nói xong, cô nhấc chân bước lên xe của mình. còn đối với người nào đó bên cạnh Chu Tử Nhạc, Thẩm Sơ từ đầu tới cuối, tới một ánh mắt cũng không cho.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]