Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt, Diệp Vĩnh Thắng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt ông ta lạnh như băng nói: “Họ Sở kia, nồm miệng sạch sẽ chút!”

Sở Trị Khanh khinh thường, đang định giễu cợt lại vô tình nhìn thấy hai sếp Tào và sếp Đàm đang ngồi trong phòng bao, Sở Trị Khanh hơi bối rối, hai chỗ dựa sao lại đi ăn cơm với kẻ thù không đội trời chung của mình?

Diệp Vĩnh Thăng giả bộ vội vàng đóng cửa lại, thật ra tất cả đều là kế hoạch của ông ta.

Giữa trưa, ông ta bảo tiểu Vũ - cận vệ nằm vùng cạnh Sở Trị Khanh báo cáo mọi hành động của đối phương, bảy giờ tối, tiểu Vũ cung cấp cho ông ta một tin tức quan trọng: Tối nay, Sở Trị Khanh sẽ đi ăn ở Hồng Lâu, hiện tại đang trên đường tới đó.

Sau khi có được tin tức này, Diệp Vĩnh Thắng suy nghĩ một lúc rồi liên lạc với hai sếp Tào - Đàm, thử thăm dò, đêm nay Sở Trị Khanh không có hẹn với hai người này, trong lòng lập tức có suy tính, hẹn cả hai bọn họ ở Hồng Lâu, thứ nhất là tiêu tiền để hai người họ không nên nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa ông ta là Sở Trị Khanh, thứ hai là để Sở Trị Khanh tận mắt nhìn thấy ông ta dùng bữa với hai vị sếp này, gây áp lực là phụ, chia rế họ mới là mục đích cuối cùng.

Đối với hai vị kia mà nói, ai ngồi dưới ô hưởng bóng mát không quan trọng, chỉ cần cung phụng bọn họ là được.

Còn nữa phải đủ an toàn, nhưng Sở Trị Khanh vừa bị điều tra cách đây. không lâu, phương diện an toàn chắc là cần phải xem xét lại, có lẽ hai vị kia đã có ý muốn đổi người từ lâu? Nếu không thì đâu có dễ thỏa hiệp như vậy.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, Diệp Vĩnh Thắng dường như đã chiếm lợi thế, trận chiến không có khói súng này, phần thắng của ông ta rất lớn.

Sững người một lúc, Sở Trị Khanh cười gượng, giả vờ như không thấy gì cả, ông nói với Diệp Vĩnh Thắng: “Sếp Diệp, tối qua tối mới về nước, hình như nghe nói con trai tôi đánh con trai ông? Ôi chao, thằng ranh đó suốt ngày chỉ biết gây phiền phức cho tôi, hay tôi bồi thường cho ông nhé!”

Diệp Vĩnh Thắng hừ một tiếng, ông ta cười khinh: “Không cần.”

Sở Trị Khanh lấy bao thuốc lá ra, ngậm một điếu rồi cười nói: “Được thôi, thật ra tôi cũng thấy không cần thiết...Người xưa có câu, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, rùa già thì chỉ sinh ra được tên khốn kiếp mà thôi, ông thấy có đúng không, sếp Diệp?”

Diệp Vĩnh Thăng mím chặt môi, cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận.

Sở Trị Khanh tiếp tục đâm chọc: “À, sếp Diệp, tôi nghe nói ông bí mật kết hôn? Sao lại không thông báo cho tôi một tiếng, không biết tôi đây có quen với quý phu nhân không?”

Diệp Vĩnh Thăng siết chặt năm đấm, ánh mắt bỗng nhiên tràn đầy sát ý: “Chủ tịch Sở, uống nhiều rồi thì về nhà đi, đừng bên ngoài quá muộn, đêm khuya đi đường không an toàn!”

“Ông đang đe dọa tôi?” Sợ Trị Khanh khinh thường: “Không đúng...Dáng vẻ này của ông là thật sự muốn giết chết tôi à! Chậc chậc...”

Dứt lời, Sở Trị Khanh đột nhiên rút súng từ trên eo tiểu Vũ ra! Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt đều bị dọa, nhưng Diệp Vĩnh Thắng lại không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái - Hành động bốc đồng

như vậy không phải phong cách của Sở Trị Khanh.

Lễ nào là uống nhiều, sau đó thấy ông ta đi cùng hai vị sếp kia, không khống chế được cảm xúc?

“Chủ tịch Sở, đây là Hồng Lâu! Sao ông có thể rút súng ra như vậy? Nhanh cất đi! Người đi cùng khuyên can Sở Trị Khanh.

Sở Trị Khanh quả thật có hơi thất thố, sau khi nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Thắng một lúc, ông lộn ngược khẩu súng lại rồi đưa cho Diệp Vĩnh Thắng, Sở Trị Khanh nghiêng đầu ghé sát nói với giọng điệu thách thức: “Nào, cho ông một cơ hội, bắn chết tôi!”

Diệp Vĩnh Thăng vô thức siết chặt khẩu súng, ở Hồng Lâu không có camera giám sát, nổ thì nổ.

Nhưng sở dĩ Hồng Lâu không có giám sát là bởi vì quy định ở đây quá nghiêm ngặt. Bắn súng chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.

“Sao nào? Không dám? Sở Trị Khanh giễu cợt, ông ta đoạt súng lại nhưng không đưa cho tiểu Vũ mà tự mình giữ lấy.

“Cho ông cơ hội mà ông lại không biết tận dụng, vậy thì không thể trách tôi được, haha...”

Nói xong, Sở Trị Khanh dẫn theo người nghênh ngang rời đi.

Diệp Vĩnh Thắng đứng bên ngoài cửa phòng bao đưa mắt nhìn theo Sở Trị Khanh bước vào trong thang máy, sau khi ổn định lại cảm xúc mới quay trở về phòng.

Hai sếp Tào - Đàm không hỏi gì cả, nhưng kể từ khi nhìn thấy Sở Trị Khanh, bọn họ đã biết đây là tác phẩm của Diệp Vĩnh Thắng.

“Sếp Diệp” Sếp Tào uống ngụm trà rồi nói: “Sao rồi thấy, hình như ông đang mượn đường diệt Quắc?”

Diệp Vĩnh Thăng liếc mắt nhìn hai Phật Ngọc đang đặt ở bên, bày ra tư thế khúm núm nói: “Tôi là thương nhân, chú ý nhất đến sự hợp tác đôi bên cùng có lợi và sự chân thành. Đức Phật có thể chứng giám, haha...”

Ngoài cổng khách sạn, Sở Trị Khanh say khướt tiễn hai người bạn tối nay đi ăn cùng, sau đó được tiểu Vũ đỡ, lảo đảo đi về phía chiếc Maybach.

“Chủ tịch, đưa súng cho tôi đi, vừa rồi ngài đã mở chốt bảo vệ, phòng ngừa cướp cò.”

Sở Trị Khanh cười nhạt, cũng không đưa súng cho anh ta mà thở dài nói: “Tiểu Vũ à, cậu theo tôi mấy năm rồi?”


Tiểu Vũ hơi buồn bực, không biết đột nhiên chủ tịch hỏi cái này để làm gì?

“Sáu, sáu năm thì phải? À, còn hai tháng nữa là bảy năm rồi.” “Ừ...Tôi đối xử với cậu thế nào? Hửm?”

Tiểu Vũ bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm bất thường, anh ta nuốt nước bọt nói: “Chủ tịch rất tốt với tôi!”

Ý cười của Sở Trị Khanh càng sâu, ông nói vu vơ: “Cái gã Diệp Vĩnh Thắng này xấu xa thật, vậy mà lại hợp tác với hai vị kia, haha...Nhưng mà tôi đã biết từ lâu, chỉ riêng năm ngoái Diệp Vĩnh Thắng đã tiêu hết tám nghìn vạn cho bọn họ”

Tiểu Vũ lại khó chịu: Nói với tôi chuyện này làm gì?

Sở Trị Khanh tiếp tục nói: “Tôi quá hiểu Diệp Vĩnh Thắng, đêm nay ông ta biết tôi tới Hồng Lâu thì chắc chắn cũng sẽ theo tới đây, sau đó sẽ chơi trò ly gián, haha...Nhưng mà, chuyện này không quan trọng, quan trọng là đêm nay ông ta vẫn luôn đợi ở Hồng Lâu.”

Tiểu Vũ càng nghe càng khó hiểu, anh ta không biết rốt cuộc Sở Trị Khanh đang muốn nói gì.

“Tiểu Vũ, nhắc tới vẫn phải cảm ơn cậu.” Sở Trị Khanh nói: “Nếu không có cậu, họ Diệp kia cũng sẽ không biết tối nay tôi sẽ tới Hồng Lâu.”

Dứt lời, hai người đã tới trước xe Maybach.

Tiểu Vũ đột nhiên run lên, không đợi anh ta kịp phản ứng, cửa ra Maybach mở ra, ngay sau đó hai tên vệ sĩ đã nhanh như chớp đè anh ta xuống đất.

Nhìn ánh mắt sợ hãi của tiểu Vũ, Sở Trị Khanh thở dài: “Tiểu Vũ, tôi không giống Diệp Vĩnh Thắng, ông ta là người thận trọng tàn nhẫn, chỉ cần điều tra ra cạnh mình có nội gián, ông ta sẽ không giữ lại. Nhưng tôi thì khác, tháng thứ hai cậu tới tôi đã biết cậu là nội gián, nhưng tôi vẫn không đụng tới cậu chính là để dùng vào thời điểm quan trọng, haha...Cứ vậy đi, cậu giúp tôi giữ bí mật, tôi sẽ cho người nhà cậu một khoản tiền."

Tiểu Vũ bị đưa lên một chiếc xe khác, Sở Trị Khanh nhìn chằm chằm Bentley cách đó không xa, mỉm cười ngồi vào chiếc Maybach rồi rời đi.

Một tiếng sau, Diệp Vĩnh Thắng cũng vui vẻ ra khỏi khách sạn, ông ta sải bước đi về phía chiếc Bentley của mình.

Trước khi lên xe, ông ta vô tình chạm vào mui xe, thấy hơi ấm nên hỏi tài xế: “Cậu vừa lái xe ra ngoài phải không?”

Ánh mắt tài xế lảng tránh, lắp bắp nói: “Tôi...tôi đưa đón bạn gái.”

Diệp Vĩnh Thắng vỗ vào sau gáy anh ta, cười nói: “Chuyện này thì có gì mà không dám nói, sợ tôi trừ lương cậu à? Haha...Đi thôi, về nhà, đêm nay có thể ngủ ngon giấc rồi!"

Dù là chỗ dựa của Sở Trị Khanh hay là gia chủ Sở gia, nên chào hỏi cũng đã chào hỏi, hiện tại coi như đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ còn thiếu gió
đông mà thôi!

“Cũng không biết đêm nay Sở Trị Khanh có ngủ được hay không? Hahaha...Ngày mai sẽ chính thức khai chiến với ông tal”

Trong đầu Diệp Vĩnh Thắng đã lên sẵn kế hoạch, làm sao để nuốt được tập đoàn của Sở Trị Khanh, khống chế tài nguyên của ông ta, thậm chí là san bằng nhà họ Sở!

Vậy mà, tham vọng lần này chỉ có thể trong tưởng tượng.

Đêm nay đã được định sẵn là một đêm không ngon giấc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.