Chuyện đã đến nước này, rõ ràng có người muốn hãm hại anh.
Không biết đây là thủ đoạn của ai? Là người họ Cao hay họ Kim đứng sau giở trò? Hoặc Thanh Lộ tự biên tự diễn, muốn kể khổ kiếm chút lưu lượng. Dù gì cũng là KOL, chuyện gì cũng dám làm.
Nhưng Sở Vũ Hiên cảm thấy, cô gái kia không giống như người có tâm cơ sâu và can đảm đến thế. 80% là bị người khác sai khiến. Vì thế anh vẫn nghiêng về suy đoán đầu tiên. Ngoại trừ hai nhà đó, dường như anh chẳng trêu chọc ai nữa.
Nghĩ đến đây, Sở Vũ Hiên bình tĩnh một cách lạ thường, tự lẩm bẩm: “Điều nên đến cũng đã đến...” Hơn nữa còn cười lắc đầu: “Đợi tôi một lát, tôi đi mặc đồ đã... Anh đi theo tôi làm gì? Sợ tôi chạy à? Đúng thật là...”
Nửa tiếng sau, cậu ấm này đã bị dẫn đến đội cảnh sát hình sự. Lúc xuống xe, vừa khéo chạm mặt Sở Mộc Hàm vừa mới đi đến đội.
“Phó đội trưởng Sở.” “Ừm, cậu cứ giao người cho tôi.”
Sở Mộc Hàm khóa cửa xe, chẳng hề khách sáo giơ tay †úm cổ áo của Sở Vũ Hiên, giận dữ nói: “Cậu lại giở trò gì nữa thế?”
Sở Vũ Hiên vô tội, lười nhác đáp: “Chị gái tốt à, chị dẫn tôi vào trong uống chút nước trà đi, tôi khát khô cổ rồi.”
Sở Mộc Hàm đá vào mắt cá chân anh, sau đó kéo em trai khốn nạn này của mình đi vào cửa tòa nhà. Cô ta vừa đi về phía phòng thẩm vấn vừa nói: “Cậu không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-that-su-tuong-toi-la-con-coc-ghe-a-/3394860/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.