Sau khi dẫn Thanh Lộ đến phòng tổng thống được bao. dài hại ở khách sạn Vạn Hào, Sở Vũ Hiên liếc nhìn gương mặt mất tự nhiên của cô gái, rồi giơ tay đỡ trán, lẩm bẩm: “Có phải hôm nay đã uống phải rượu giả rồi không? Đau đầu quá đi...”
Thanh Lộ vội vàng đi tới, ân cần hỏi: “Sếp Sở, hay là anh nằm lên giường... để tôi massage cho anh nhé?”
Sở Vũ Hiên khoát tay, chỉ vào một căn phòng ngủ: “Cô đi ngủ đi. Tôi muốn một mình nghỉ ngơi một lúc, đừng quấy rầy tôi.”
Thanh Lộ hơi tỏ vẻ băn khoăn bất an, sững sờ tại chỗ một lúc mới khẽ cúi đầu, cắn mối, mặt đỏ như trái cà chua, giơ tay lên cởi cúc áo bành tô ra.
Dáng vẻ rụt rè lại mê hoặc này thật sự khiến người ta chết mê chết mệt, máu sôi sùng sục.
Trong lòng Sở Vũ Hiên không khỏi ngứa ngáy, nhưng không biết rốt cuộc là chấp niệm gì mà lại có thể giúp anh cầm lòng được trong tình cảnh này, cười nói một câu “Tôi mệt lắm", rồi giả vờ say khướt, nhấc chân đi vào phòng ngủ khác.
Nếu để cha anh biết, chắc chắn sẽ đau thấu tim gan, nằm mơ cũng muốn mắng một câu “Phung phí của trời, lãng phí hổ thẹn”.
Thanh Lộ thật sự khó hiểu, rõ ràng trong quán bar anh cực kỳ mập mờ với mình, bây giờ mình đã chủ động hiến thân, thế mà anh lại trở nên lạnh nhạt. Chẳng lẽ anh thật sự... không được, giống như lời đồn của các KOL khác trong công ty.
Ngày đêm ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-that-su-tuong-toi-la-con-coc-ghe-a-/3394859/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.