Hai phút sau.
Lão Tam cầm hai đoạn gậy bida bị gãy, vẻ mặt chưa đã thèm. Ở trước mặt anh ta, bảy tám tên côn đồ kia năm rạp trên đất, vẻ mặt đau đớn, không ngừng rên rỉ.
Thăng nhóc tóc vàng trên quầy vừa rồi không lao lên đã bị Lão Tam tát một cái cho choáng váng, giờ phút này đang đỡ tường, ngơ ngẩn nhìn Lão Tam như nhìn thấy quỷ, cơ thể run như cầy sấy.
Sở Vũ Hiên gõ vào quầy, hỏi: “Giờ thì có thể nói Lý Bân ở đâu chưa?”
Tên tóc vàng run rẩy, nhìn thấy người lưng hùm vai gấu, sức lớn như trâu kia đang lại gần mình, lập tức vứt bỏ cái gọi là nghĩa khí giang hồ đi, giơ tay chỉ lên tầng hai: “Tối qua anh ấy uống nhiều, vẫn... vẫn đang ngủ.”
Lão Tam dừng bước, xoay người đi lên tầng hai.
“Đừng sợ..” Sở Vũ Hiên cười nhạt, hỏi tên tóc vàng: “Cậu biết Trần Hoành không?”
Tên tóc vàng lắc đầu như trống bỏi: “Không, không... Không biết!”
Sở Vũ Hiên thu lại ý cười, lấy điện thoại, mở album ảnh Trần Hoành ra: “Gặp người này chưa?”
Tên tóc vàng vẫn läc đầu: “Chưa từng gặp.”
Sở Vũ Hiên đột nhiên túm tóc cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Thật sự chưa từng gặp?”
Tên tóc vàng suýt bị dọa sợ mất mật, vẻ mặt đau khổ nói: “Thật sự không có mài Tôi... Tôi cần phải lừa anh làm gì!”
Thấy cậu ta trông không giống nói dối, Sở Vũ Hiên không tiếp tục gây khó dễ cho cậu ta, buông lỏng tay ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-that-su-tuong-toi-la-con-coc-ghe-a-/3394839/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.