“Tôi là Tô Ân Huệ.”Ân Huệ căng thẳng giữ chặt điện thoại, nghe được hơi thở của người cầmmáy bên kia, thiếu chút nữa cô đã ngừng thở ,tay siết chặt điện thoại,có thể cảm nhận bàn tay cô đang ướt đẫm mồ hôi,chỉ mới nghe thấy tiếngthở của anh, cô đã cảm thấy áp lực nặng nề, cũng không nghe thấy anh nói gì ,chỉ lặng lẽ nghe, yên tĩnh đến nỗi……cô không biết là anh có đangnghe cô nói chuyện hay không nữa.
“Anh…có đang nghe không?” Tô Ân Huệ không thích tình huống như thế này , giữa cô và anh đã có mộtkhoảng cách. “Tô tiểu thư?” Âu Thừa Duẫn trả lời, lời nói vừa lọt vàotai Tô Ân Huệ, cô đã cảm nhận được rõ ràng ý cười trong câu nói của anh.
'Tô tiểu thư' ,cách xưng hô xa lạ như vậy, càng làm cho Tô Ân Huệ khẳng định ý nghĩ trong lòng. Cô hít sâu một hơi, mở miệng nói tiếp: ” Mặc kệ anh đã nói gì với cha tôi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi sẽ khôngkết hôn với anh.” Không phải không nghĩ tới, chỉ là không phải bằng cách này, không phải vào lúc này.
“Ồ ? Vậy sao?” Âu Thừa Duẫn gượngcười, kìm chế cơn giận dữ, cái ly chân dài cầm trong tay đã run lên bầnbật, anh không thể chờ đợi được nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn kia, nó đãlàm cho anh rung động. Đã nhiều năm, bây giờ đã đến lúc rồi.
“Thừa Duẫn….” Tô Ân Huệ thốt lên gọi cái tên mà cô đã hằng ấp ủ trong lòng,cuối cùng phun ra một câu:”Tôi đã có vị hôn phu, xin anh….buông tha chotôi đi.”
“Ha ha.” Vẫn là tiếng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/62057/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.