Thời điểm Vận Nhitỉnh lại, mặt trời đã lên cao, tia nắng xuyên qua màn cửa sổ bằng lụamỏng chiếu vào trong phòng, cô giật mình ngồi dậy, mặc kệ thân thể vẫncòn đau nhức, chạy đến phòng tắm mặc quần áo, rửa mặt. Toi rồi, bị muộnrồi.
Bình thường Âu Thừa Duẫn đều dậy sớm hơn cô, khi cô tỉnh lại thì anh đã đi rồi. Nhưng những dấu vết trên người thời thời khắc khắcnhắc nhở Vận Nhi, hôm qua anh ấy đã trở lại bên cạnh cô.
Để đảmbảo an toàn, Vận Nhi mặc một chiếc áo trắng cùng quần bò, trên cổ mangmột chiếc khăn lụa, che đi các vệt xanh tím loang lổ, may mà giờ là mùathu, nếu không cô mặc như vậy ra ngoài thật là dọa chết mọi người.
Để tóc xõa tự nhiên bên vai, Vận Nhi cầm di động ở bên giường rồi chạy xuống dưới lầu.
“Chị Ngọc, Âu Thừa Duẫn đi lúc nào vậy…” Vừa chạy xuống lầu, Vận Nhi vừa vội vàng hỏi về Âu Thừa Duẫn.
“Sáng sớm Điện hạ đã đến công ty, phu nhân, cô tỉnh rồi?” Chi Ngọc đang bưngbữa sáng đặt vào bàn ăn, vừa lúc thấy cô vội vàng chạy xuống.
“Vậy à, vậy em đến trường đây!” Vận Nhi biết được anh đến công ty, rốt cuộcthấy yên tâm, cầm lấy cốc sữa trên bàn đưa lên miệng uống, có thể douống quá nhanh, dạ dày cô đột nhiên cảm thấy khó chịu. Vận Nhi cố néncảm giác muốn nôn xuống, đặt cốc lên bàn, “Em không ăn đâu, bị muộn rồichị ạ!”
“Kìa, cô đừng vội, Điện hạ đã bảo lái xe đưa cô đếntrường học!” Chị Ngọc nhìn sắc mặt Vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949539/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.