“Vận Nhi đến đấy à?”Thân thể Phạm Tu Vũ còn hơi suy yếu, nhìn thấy Vận Nhi đứng bên cạnh,trên mặt liền hiện lên ý cười thản nhiên.
“Vâng… cuối cùng thìanh Tu Vũ cũng tỉnh rồi!”. Vận Nhi lại nghe được giọng nói ôn hòa ấy, mà tưởng như đã cách cả thế kỷ rồi. Cô đi đến bên người Phạm Tu Vũ và ngồi xổm xuống, nắm lấy tay anh ấy, ngón tay gầy dường như chỉ có da bọcxương, nhìn rõ cả gân xanh, trong lòng Vận Nhi lại cảm thấy căng thẳng,nhịn không được mà rơi lệ, anh Tu Vũ gầy quá.
“Hai chị em các em saolại thích khóc như vậy chứ, không phải bây giờ anh rất tốt sao!” Giọngnói Phạm Tu Vũ vừa suy yếu lại mang theo chút run run, có thể bởi vì mới tỉnh lại, chưa thể thích ứng ngay với hoàn cảnh xung quanh, nói đượcmấy câu liền không nhịn được mà ho khan.
“Được rồi được rồi, đừng nói nhiều như vậy, anh nghỉ ngơi cho tốt đi!” Tô Ân Huệ khẩn trươngđứng dậy, đỡ lấy vai anh, Vận Nhi đang đứng bên cạnh bị đẩy sang mộtbên. Không biết có phải chỉ là vô tình hay không, cô đẩy khá mạnh, khiến Vận Nhi thiếu chút nữa bị ngã xuống, may mắn có Tô Thượng Đông đỡ VậnNhi kịp thời.
“Vận Nhi, chúng ta ra ngoài trước đi!” Tô Thượng Đông vỗ vỗ mu bàn tay Vận Nhi, nói với cô.
“Vâng!” Vận Nhi lau khô nước mắt, nhìn thoáng qua Phạm Tu Vũ đã nằm xuống và Tô Ân Huệ đang đưa lưng về phía cô, đi theo Tô Thượng Đông ra ngoài.
“Âu Thừa Duẫn vẫn chưa về sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949535/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.