“Cô sợ cái gì? Đâuphải là cô bị thương!” Không biết qua bao lâu, lúc Vận Nhi mở mắt ra,thì người đàn ông đó đã xử lý tốt miệng vết thương, đang đứng trước mặtcô. Cô đang ngồi ngước mắt nhìn lên, nên cảm thấy anh ta thật cao!
Nhận ra thể lực anh ta đã kiệt quệ không chống đỡ được nữa, Vận Nhi nhanhchóng đứng dậy, nâng anh ta lên giường nằm nghỉ, “Đổi lại là người congái khác, nhìn thấy trường hợp máu me như vậy, cũng sẽ sợ hãi phải không nào?”
Vận Nhi muốn rút tay lại nhưng lại bị anh ta gắt gao nắmchặt trong tay, đôi mắt đen láy nhìn thẳng con người màu hổ phách, rồibỗng nhiên anh ta nhếch môi, nở một nụ cười đẹp, “Hôm nay cô đã cứutôi!”
“Hả?” Suy nghĩ của Vận Nhi có chút đình trệ, anh ta cũng không nói cảm ơn, chỉ dùng ánh mắt đánh giá cô một cách tùy ý.
Vận Nhi cũng nhận ra được anh ta là một người nguy hiểm, làm gì có ai sẽ để hòm thuốc ở trong phòng khách sạn, hơn nữa anh ta bị bắn, chắc chắnthân phận không đơn giản, nhưng nhìn anh ta, Vận Nhi lại không thấy sợhãi, có lẽ trong tiềm thức cô cho rằng anh ta không phải một người xấu.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi phải đi rồi!” Vận Nhi đứng lên, mỉm cười nhẹvới anh ta, “Tôi cũng chỉ là vô tình mà cứu anh thôi!”
“Tôi tênlà Lôi Ân, cô tên là gì?” Người đàn ông hình như không muốn cô rời đinhanh như vậy, thật lạ, đối với một cô gái xa lạ, anh ta lại buông mọiphòng bị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949533/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.