Lam Hạo còn chưa kịp mở miệng gọi một tiếng, hai cô gái xinh đẹp đã biến mất trước mắt anh. Vừa rồi, anh đã nhìn lầm sao?
“Sao cậu lại chạy?” Bị Vận Nhi kéo, chạy ra khỏi nhà hàng một khoảng xa, Tâm Lam mệt nhoài, thở phì phò hỏi .
“À, không có gì.” Vận Nhi quay đầu, thấy không có gì bất thường, lại mộtlần nữa ôm cánh tay Tâm Lam, nói :"Đi thôi, chúng ta đi dạo phố.”
Con nhóc này sao cứ giống như bị trúng tà vậy. Hứa Tâm Lam liếc xéo Vận Nhi một cái, sau đó trong ánh mắt lại bừng sáng một cách khác thường, vỗ vỗ mu bàn tay Vận Nhi, vẻ mặt hưng phấn nói : “Vận Nhi cậu đoán thử vừarồi mình đã gặp ai ? Mạc Tử Kỳ, haha, nhớ lại bộ dạng ả ta bị tớ chọctức điên thật buồn cười.” Hứa Tâm Lam chả cần để ý gì đến hình tượng,cười lớn.
“Tớ biết, tớ đã gặp cô ta.” Vận Nhi nhìn thấy Hứa TâmLam cười đến đau sốc hông, không thể không hùa theo phụ họa. Nhìn thấysự tự tin của cô ta bị chà đạp, cảm giác thật vui vẻ. Lại nhớ đến hànhđộng quái đản của Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi lại nổi điên. Anh ta có ý gì?
“Haiz, cậu đã thấy hết rồi sao? Có phải rất buồn cười hay không? Một tiểu thưcành vàng lá ngọc lại bám chặt lấy học trưởng như cao su, đáng tiếc làngười ta không thèm để ý.” Hứa Tâm Lam lầm bầm, ngữ điệu đầy sự khinhmiệt .
“Được rồi, đừng cười, chú ý hình tượng một chút.” Vận Nhi không bàn tán cười nhạo Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949304/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.