Cô biết thời gian vàng ngọc của anh mình rất quí giá, lần này miễn cưỡng lắm anh Thừa Duẫn mới sắp xếp để trở về đây.
“Không biết, phải hỏi anh của em đã.” Vận Nhi miễn cưỡng nói, vẻ mặt bực bội,sau đó còn ấm ức nói thêm, là cô bị ép bức đến, bị thế này thế kia, anhnói cái gì, nói như thế nào, ra sao, ……
“Berlin có rất nhiềuthành cổ, ngày mai chị đi chơi với em được không?” Âu Dương phấn khởikhoe những danh lam thắng cảnh này nọ với Vận Nhi, so với Âu Thừa Duẫn,Âu Dương quen thuộc với nơi này hơn. Năm năm trước, sau khi cô và KiềuSa trở về Đức, cũng chưa từng quay lại Trung Quốc, mặc dù cô vẫn rất lưu luyến nơi mà cô được sinh ra.
“Tốt quá.” Vận Nhi vỗ tay hoanhô, thật khó khăn lắm mới được xuất ngoại một chuyến, nếu không hưởngthụ thì thật có lỗi với chính mình. Chỉ khác chút là hành trình du lịchđến Mỹ biến thành du lịch đến Đức.
“Âu Dương, em biến đi đượcrồi đấy.” Trong lúc hai cô bé đang ríu rít bàn tán xem ngày mai đi đâu,lúc nào thì đột nhiên một giọng nói đàn ông vang lên bên tai. Âu Dươngngẩng đầu nhìn Âu Thừa Duẫn một cái, toét miệng cười mờ ám, sau đó lạibày ra vẻ mặt nghiêm nghị vỗ vỗ vai Vận Nhi, gật gật đầu nói: “Hiểu rồi, anh trai, anh phải biết kiềm chế một chút, chị dâu của em đã mệt phờngười rồi, ngày mai bọn em còn phải đi tham quan nhiều chỗ nữa đó.”
“Gì?” Tô Vận Nhi nhìn thấy Âu Dương nheo mắt với mình, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949278/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.